Thứ Tư, 14 tháng 2, 2018

Thứ năm ngày 15.02.2018 / 30 tết Mậu Tuất

 THỨ TƯ LỄ TRO
Lời Chúa: Ge 2,12-18; 2Cr 5,20-6,2; Mt 6,1-6.16-18
SUY NIỆM
Yêu thương
Có một sự kiện rất phổ biến đó là ngày thứ tư lễ Tro, nhà thờ nào cũng đầy ắp những đến dự lễ, tuy ngày đó chẳng phải là ngày lễ buộc, đàng khác người ta đến không cốt để dự lễ, mà để được xức tro. Ai cũng cố gắng để làm sao có được một chút tro bỏ trên đầu, từ ông già bà cả đến đứa con nít. Không có tro thì như thiếu một cái gì quan trọng. Nhưng nếu hỏi tại sao lại phải bỏ tro lên đầu thì có lẽ không phải ai cũng trả lời được.
Một hiện tượng khác tương tự, đó là chuyện tàu lá trong ngày Chúa nhật lễ Lá. Mọi người phải kiếm cho được một tàu lá đem về giắt đâu đấy trong nhà. Nhưng nếu hỏi tại sao, thì cũng thật khó trả lời.
Và theo truyền thống, thì trong nhiều nhà thờ, những chiếc lá khô của năm trước được giữ lại, đốt thành tro để xử dụng trong ngày lễ tro năm sau. Thế là cái chu kỳ lễ tro và lễ lá, lể lá và lễ tro, trở thành một vòng khép kín.
Tuy nhiên có bao nhiêu người bỏ tro lên đầu mà đã thực sự sám hối và có bao nhiêu người cầm lá trong tay đã thực sự đón Chúa. Đó mới là vấn đề. Đúng là cảnh xé áo chứ không xé lòng mà tiên tri Joel đã lên án. Trong khi đó, lẽ ra người ta không cần phải ưu tiên cho việc bỏ tro lên đầu nhưng phải ưu tiên cho việc sám hối, mà việc bỏ tro chỉ là biểu tượng bên ngoài.
Cũng vậy, vấn đề quan trọng không phải là kiếm cho được một tàu lá trong ngày Chúa nhật lễ Lá, ngày kỷ niệm Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem, nhưng là đón Chúa Giêsu hôm nay đang đến với chúng ta trong tha nhân. Nhiều người đi lãnh tro, đi lãnh lá, nhưng cuộc sống của họ trước sau vẫn chẳng có gì thay đổi. Có thể ngay khi từ nhà thờ bước ra, họ đã kênh kiệu, lên mặt đạo đức, khinh ghét người này, hận thù kẻ khác. Có thể ngày đó họ sẽ đi bán hàng, vẫn thói tham lam lừa gạt, tìm cách bóc lột kẻ khác, kể cả những kẻ nghèo khổ. Và ngày lễ lá, sau khi cầm lá đem về, họ sẽ để lá vào trong bình đặt trên bàn thờ, hoặc giắt nó vào đâu đó, làm như bùa hộ mệnh, nhưng không hề nghĩ đến chuyện phải đón tiếp anh em trong cuộc sống hằng ngày: Ai đói cứ đói, ai khát cứ khát, ai không nhà cứ ở ngoài đường, ai trần truồng cứ việc chịu rét lạnh, ai cô đơn cứ việc cô đơn.
Điều còn khó chấp nhận hơn nữa, đó là người ta sẵn sàng ăn chay hãm mình để cầu nguyện cho những kẻ nghèo đói, làm như thể cứ ăn chay là kẻ đói sẽ no, cứ hãm mình là người nghèo trở nên giàu.
Trong khi mà đáng lẽ ra họ cần phải chia sẻ cơm ăn áo mặc cho người nghèo đói hơn là ăn chay hãm mình mà chẳng cho người nghèo đói được một chút cơm thừa canh cặn. Ấy vậy mà những kẻ ăn chay hãm mình, nhưng không chia sẻ cho người nghèo đói vẫn được tiếng là những người đạo đức. Họ giống hệt như ông Tư tế và thày Lêvi ở đền thờ về, khi trông thấy đồng bào mình bị đánh trọng thương nằm ở vệ đường, lại tránh qua bên kia mà đi, không thèm ngó tới. Đó là những kẻ giữ đạo hình thức. Cứ nhìn hiện tượng bên ngoài thì họ là những kẻ nhiệt thành, đạo đức. Họ là những người tự nghĩ mình trung thành với Chúa, bằng việc thực hành mọi nghi thức, mọi thói quen của đạo, nhưnglại không sống cái gì là chính yếu, là bản chất của đạo, đó là thực hành bác ái. Họ không hiểu rằng Thiên Chúa của chúng ta là Đấng muốn lòng nhân từ chứ không cần lễ tế, cùng với tất cả mọi nghi thức…Chính Ngài đã nói như thế qua tiên tri Isaia.
Khi nhìn vào đời sống của Đức Kitô, chúng ta thấy rõ Ngài là hiện thân của Thiên Chúa tình thương, chứ không phải là Thiên Chúa của lễ tế hay của những luật lệ và nghi thức của đền thờ. Trong ba mươi năm trước khi rao giảng Tin mừng, thì Ngài đã sống Tin mừng ấy bằng cách chia sẻ trọn vẹn đời sống bình thường hằng ngày với bà con lối xóm. Từ khi bắt đầu rao giảng Tin mừng, Ngài cũng ưu tiên dành thời gian và sức lực cho việc chữa bệnh và chăm lo cho mọi người, kể cả việc lo cho người ta ăn uống khi cần. Ngài không đặt nặng vấn đề ăn chay, hay giữ luật ngày Sabát theo tinh thần Do Thái, mà lấy con người làm cứu cánh của lề luật. Ngài chỉ dâng lễ tế có một lần và chỉ một lần là đủ, bởi vì Ngài không thể chết hai lần, nên cũng không thể dâng mình làm lễ tế lần thứ hai. Do vậy mà tất cả lệnh truyền mới của Ngài, thay thế cho lề luật cũ chỉ tóm gọn trong câu: Anh em hãy yêu thương nhau, như chính Thầy đã yêu thương anh em.


 Năm cũ đang dần dần khép lại và năm mới đang dần dần mở ra cho chúng ta. Năm cũ đang lui dần vào quá khứ và năm mới đang từ từ dẫn chúng ta vào tương lai.

LỄ GIAO THỪA

Mt 5: 1-12

 
(1) Thấy đám đông, Đức Giê-su lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên.
(2) Người mở miệng dạy họ rằng:
(3) "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
(4) Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.
(5) Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.
(6) Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng.
(7) Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.
(8) Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.
(9) Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.
(10) Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.
(11) Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa.
(12) Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. / Quả vậy, các ngôn sứ là những người đi trước anh em cũng bị người ta bách hại như thế.

 

Anh chị em thân mến,

Năm cũ đang dần dần khép lại và năm mới đang dần dần mở ra cho chúng ta. Năm cũ đang lui dần vào quá khứ và năm mới đang từ từ dẫn chúng ta vào tương lai. Quá khứ - Tương lai - không nằm ở trong tay chúng ta. Một giây qua đi chúng ta không thể nào tìm lại được. Một phút chưa tới chúng ta cũng chẳng có cách nào để có được nó trong tay. Thời gian không nằm trong tay của con người nhưng nằm trong tay của Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa mới là chủ của thời gian nhưng Thiên Chúa thương lại ban thời gian đó cho con người để con người sử dụng. Con người sử dụng thời gian để làm gì thì Sách Giảng Viên đã  có những gợi ý rất hay:

Ở dưới bầu trời này,          
mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời         
có thời để chào đời, có thời để lìa thế         
có thời để trồng cây, có thời để nhổ cây         
có thời để giết chết, có thời để chữa lành          
có thời để phá đổ, có thời để xây dựng         
có thời để khóc lóc, có thời để vui cười         
có thời để than van, có thời để múa nhảy         
có thời để quăng đá, có thời để lượm đá         
có thời để ôm hôn, có thời để tránh hôn          
có thời để kiếm tìm, có thời để đánh mất         
có thời để giữ lại, có thời để vất đi         
có thời để xé rách, có thời để vá khâu         
có thời để làm thinh, có thời để lên tiếng         
có thời để yêu thương, có thời để thù ghét         
có thời để gây chiến, có thời để làm hoà
     
Vì mọi sự Thiên Chúa làm sẽ tồn tại mãi mãi.          
Không có gì để thêm, chẳng có gì để bớt.         
Điều gì đang có, xưa kia đã có,         
điều gì sẽ có, xưa đã có rồi.

Vâng quả đúng như vậy:
mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời  và thời giờ đi thật mau.

Dù ta muốn hay không muốn, bằng lòng hay không bằng lòng,
vui hay buồn, sướng hay khổ,
thời giờ vẫn cứ đi, luôn luôn đi về phía trước.

Trong một bài thơ cổ, người ta đọc thấy những dòng chữ này:

Khi tôi là một đứa trẻ, tôi cười tôi khóc
thì lúc đó thời gian bò tới
Khi tôi là một thanh niên, tôi táo bạo hơn
thì  thời gian đi bộ
Khi tôi trưởng thành, tôi là người chững chạc
thì thời gian chạy
Cuối cùng khi tôi bước vào tuổi chín mùi, tuổi già
thì  thời gian bay
Chẳng bao lâu nữa là tôi chết
Thì thời gian đi mất.
Ôi lạy Chúa, khi cái chết đến
thì ngoài Chúa ra, không còn gì là quan trọng nữa!

Và đây là một bài thơ nói về cuộc sống của chúng ta
Cuộc sống là một cơ hội – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là một vẻ đẹp – hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống là một giấc mơ – hãy nhận ra.
Cuộc sống là một thử thách – hãy đương đầu.
Cuộc sống là bổn phận – hãy hoàn thành.
Cuộc sống là một lời hứa – hãy thực hiện.
Cuộc sống là một nỗi buồn – hãy vượt qua.
Cuộc sống là một bản nhạc – hãy hát lên.
Cuộc sống là một trận đấu – hãy chấp nhận.
Cuộc sống là một thảm kịch – hãy đối đầu.
Cuộc sống là một cuộc phiêu lưu – hãy can đảm dấn thân.
Cuộc sống là một niềm may mắn – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là sự sống – hãy tranh đấu vì nó.
Cuộc sống vô cùng quý giá – đừng hủy hoại nó.
Hãy vững tin gieo cho mình một hạt mầm để một năm sau nữa bạn sẽ là người hạnh phúc nhất khi đón nhận những thành quả bạn đạt được bằng tất cả sự nỗ lực của mình.

Như vậy vấn đề còn lại là tôi phải sử dụng thời giờ Chúa ban cho tôi như thế nào?

Vào một ngày cuối năm khi những giờ phút cuối cùng của năm cũ đang dần dần lui vào quá khứ, và giờ phút giao thừa đang dần dần đi tới với tất cả những huyền bí của thời gian, trong một túp lều tranh nhỏ bé, một bác nhà quê đang ngôi lim dim, lẻ loi một mình trong cô quạnh. Trí khôn bác đang dồn dập những ý tưởng mơ hồ viển vông về ngày Tết đang tới. Tết tới, những gia đình bác quá nghèo thành thử chẳng thấy được hương vị gì của của ngày Tết.

Đang khi tâm hồn của bác còn phảng phất trong trong cõi mông lung vô hạn, thì bỗng tự trên ngọn tháp nhà thờ đồng hồ buông xuống 12 tiếng chuông vàng, thanh trong hoan hỉ. Giây phút linh thiêng của đêm giao thừa vừa mới bắt đầu, thì đột nhiên bác ta thấy một chàng thanh niên lạ mặt xô cửa bước vào, đi thẳng tới, nặng nề đặt xuống trước mặt bác một gói gì nằng nặng. Sau đó người thanh niên nhìn chằm chằm vào đôi mắt còn đang ngỡ ngàng của bác và nói:

- Đây là một túi vàng. Túi vàng này ngươi hãy dùng cho khôn ngoan, rồi ngươi sẽ gặp được hạnh phúc.

Nói xong người thanh niên lạ mặt ấy nhún chân một cái rồi bay thẳng lên nóc nhà và biến đi trong đêm tối vào cõi thanh không. 

Trước cảnh tượng vừa lạ lùng vừa đột ngột đó bác nhà quê cảm thấy rất sửng sốt và hoang mang. Bác đưa tay lên dụi mạnh vào mắt xem mình còn thức hay đã ngủ: Tôi mơ chăng?
Không! Bác không mơ. Hay có thể nói một giấc mơ đã trở thành sự thật. Tâm hồn bác dần dần chấn tỉnh lại và thấy đây không phải là một giấc mơ mà là một sự thật, một sự thật hoàn toàn hiển nhiên.

Sau một vài phút suy nghĩ, bác liền nghiêm chỉnh tự nói với chính mình:

"Với số vàng này, một phần tôi sẽ dùng để trả nợ.
Còn dư bao nhiêu, tôi phải tiêu xài cho thật khôn ngoan."


Kính thưa anh chị em,

Câu chuyện trên đây là câu chuyện của tôi, của anh chị em, của mỗi người chúng ta. Một năm mới nữa lại sắp tới. Đây là thời gian Chúa ban tặng cho chúng ta. Chúng quí hơn túi bạc, túi vàng. Thánh Bernađinô nói: "Thời giờ quí bằng Thiên Chúa".

Thời giờ quí hơn vàng hơn bạc. Vàng bạc mất đi chúng ta có thể có lại. Vàng bạc mất đi chúng ta có thể tìm thấy. Nhưng một giây một phút qua đi là qua đi mãi mãi. Cho dù có là thần là thánh đi nữa chúng ta cũng không thể nào tìm lại được một giây, một phút đã qua đi.

Thời giờ quí giá hơn vàng bạc. Vậy tôi phải bắt chước bác nhà quê kia. Một mặt tôi dùng thời giờ Chúa ban cho tôi trong năm mới này để trả nợ những gì tôi mắc nợ Chúa. Trong suốt một năm qua, Người đã ban cho tôi muôn vàn ơn cao quí: Ơn Bình an, ơn trung thành, ơn được sống trong ơn thánh. Chúa chăn nuôi tôi như mục tử chăn dắt đoàn chiên. Thế nhưng trong suốt năm qua, rất nhiều lần tôi đáp lại bằng những thất tín nặng nề. Trước thềm năm mới, tôi xin dâng lên Chúa Xuân những lời cáo lỗi chân thành.

Mặt khác, tôi sẽ dùng năm mới này cho khôn ngoan, lợi dụng từng giây từng phút mà góp công chuộc tội.

Nếu trong năm mới này hình ảnh Chúa Xuân trong hồn tôi được thêm tốt đẹp, thì năm mới này sẽ là một năm hồng ân và cuộc đời tôi sẽ ngập tràn hạnh phúc. Amen.
 

Lm. Giuse Đinh Tất Qu​ý
.

SUY NIỆM 

Ai ai trên trần thế này cũng luôn muốn mưu cầu hạnh phúc cho bản thân. Và người làm cha làm mẹ lại càng mong muốn hơn về niềm hạnh phúc ấy cho con cái của mình. Cũng thế, Thiên Chúa là Cha yêu thương và quan phòng, Ngài lại càng mong muốn điều thiện hảo nhất đến cho con người. Vì thế mà Chúa đã chỉ dạy các Mối Phúc để con người sống theo, hầu mỗi ngày dần được nên thánh.

Hạnh phúc thật mà theo lời Chúa Giêsu dạy (Mt 5,1-10), còn được các tín hữu quen gọi là Tám Mối Phúc Thật làm cho nhiều người không khỏi ngạc nhiên sau khi nghe những lời ấy. Lý do là vì điều Chúa Giêsu dạy bảo xem ra khác với những điều mà trước nay con người chúng ta tìm kiếm và theo đuổi để mong sao cho mình cùng gia đình được hạnh phúc. Vâng, là con người, ai mà chẳng muốn sống giàu sang, dư giả; ai mà chẳng muốn mình có được quyền hành để sai khiến người khác; ai mà chẳng muốn được sung sướng, ấm no; ai mà chẳng muốn tránh đi nỗi phiền hà, vì thế, việc lo cho người khác lại bị xem là việc “bao đồng”; và ai mà chẳng muốn tránh đi những sự bách hại, chính điều này có thể làm cho người ta sống bất công, lươn lẹo… thậm chí thoả hiệp với sự xấu.

Thế nhưng, Thiên Chúa lại chúc phúc cho những ai sống tinh thần nghèo khó. Dẫu người đó có giàu sang nhưng biết nhận ra sự nghèo khó của mình, bằng việc biết ơn những ân ban của Chúa để cũng biết nhận nhưng không thì hãy cho đi cách vô điều kiện. Người ấy còn là người sống hiền lành, sầu khổ, khát khao mình được nên công chính; người ấy biết xót thương anh chị em mình, có lòng trong sạch, không nghĩ gian nghĩ xấu cho ai; và người ấy luôn ăn ở thuận hoà cũng như dám đối mặt với việc bị bách hại vì lẽ công chính.

Vậy giờ phút Giao thừa là thời khắc cuối cùng trong năm cũ, thật thích hợp để chúng ta cùng nhìn lại xem mình đã sống một năm qua thế nào? Chúng ta có đang theo đuổi hạnh phúc của thế gian ban tặng không, hay sẵn sàng thực thi những đòi hỏi của Tin Mừng để sống các Mối Phúc của Chúa? Khi chúng ta sống những Mối Phúc theo lời dạy của Thiên Chúa thì Ngài sẽ ban hạnh phúc cho chúng ta cả đời này lẫn đời sau.

Lạy Chúa, khi suy niệm về các Mối Phúc mà Chúa đã dạy, xin cho mỗi người chúng con cũng tập chọn cho mình một con đường nên thánh. Trước thềm Năm mới Đinh Dậu, cho con biết chọn một mối phúc để dốc tâm sống thiện hảo như Chúa đã mời gọi: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời là Đấng hoàn thiện”. Amen.
 
Lm. Anphongsô

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét