Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

Thứ hai ngày 31.12.Cuối năm 2018

Trích thư thứ nhất của Thánh Gioan Tông đồ.
Hỡi các con, đây là giờ sau hết. Các con đã nghe biết là sẽ có Phản-Kitô đến, thì nay đã có nhiều Phản-Kitô xuất hiện, do đó chúng ta biết rằng đây là giờ sau hết. Họ ở giữa chúng ta mà ra, nhưng không thuộc về chúng ta, vì nếu họ thuộc về chúng ta, thì họ vẫn còn ở với chúng ta. Như vậy để chứng tỏ rằng không phải tất cả mọi người đều thuộc về chúng ta.
Còn các con, các con được Đấng Thánh xức dầu, và các con biết mọi sự. Ta viết cho các con, không phải vì các con không biết sự thật, nhưng vì các con biết sự thật, và phàm là dối trá thì không (thể) do sự thật mà có. Đó là lời Chúa.
PHÚC ÂM: Ga 1, 1-18
Từ nguyên thuỷ đã có Ngôi Lời, và Ngôi Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Ngôi Lời vẫn là Thiên Chúa. Người vẫn ở với Thiên Chúa ngay từ nguyên thuỷ. Mọi vật đều do Người làm nên, và không có Người, thì chẳng vật chi đã được tác thành trong mọi cái đã được tác thành. Ở nơi Người vẫn có sự sống, và sự sống là sự sáng của nhân loại; sự sáng chiếu soi trong u tối, và u tối đã không tiếp nhận sự sáng.
Có một người được Thiên Chúa sai đến tên là Gioan. Ông đã đến nhằm việc chứng minh, để ông chứng minh về sự sáng, hầu cho mọi người nhờ ông mà tin. Chính ông không phải là sự sáng, nhưng đến để chứng minh về sự sáng. Vẫn có sự sáng thực, sự sáng soi tỏ cho hết mọi người sinh vào thế gian này. Người vẫn ở trong thế gian, và thế gian đã do Người tác tạo và thế gian đã không nhận biết Người. Người đã đến nhà các gia nhân Người, và các gia nhân Người đã không tiếp nhận Người. Nhưng phàm bao nhiêu kẻ đã tiếp nhận Người, thì Người cho họ được quyền trở nên con Thiên Chúa, tức là cho những ai tin vào danh Người. Những người này không do khí huyết, không do ý muốn xác thịt, cũng không do ý muốn của đàn ông, nhưng do Thiên Chúa mà sinh ra.
Và Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể, và Người đã cư ngụ giữa chúng tôi, và chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang Người nhận được bởi Chúa Cha, như của người Con Một đầy ân sủng và chân lý.
Gioan làm chứng về Người khi tuyên xưng rằng: “Đây là Đấng tôi tiên báo. Người đến sau tôi, nhưng xuất hiện trước tôi, vì Người có trước tôi”. Chính do sự sung mãn Người mà chúng ta hết thảy tiếp nhận ơn này tới ơn khác.
Bởi vì Chúa ban Lề luật qua Môsê, nhưng ơn thánh và chân lý thì ban qua Đức Giêsu Kitô. Không ai nhìn thấy Thiên Chúa, nhưng chính Con Một Chúa, Đấng ngự trong Chúa Cha, sẽ mạc khải cho chúng ta. Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
Lẽ Sống 
Ngày xưa có một ông vua, tuổi đã quá ngũ tuần mà vẫn chưa xem được một quyển sách nào. Bộ sách mà ông thèm khát được đọc nhất là bộ “Lịch sử loài người”. Nhưng khốn nỗi, cuộc đời của ông, từ mái đầu xanh cho đến tóc điểm bạc, không lúc nào được rảnh rang. Ðời ông luôn luôn sống trên lưng ngựa, nằm sương, gối tuyết trên bãi chiến trường. Nay chinh phục nước này, mai ngăn chặn nước kia xâm lăng. Mắt ông chỉ thấy có gươm giáo và máu lửa. Ông rất ân hận vì chưa đọc được một trang sách của thánh hiền… Nay nước nhà đã hòa bình, ông muốn dành thời giờ còn lại để đọc cho kỳ được bộ lịch sử loài người, để xem con người xưa nay sống để làm gì? Nhưng tuổi ông đã cao, mà bộ sách lại quá dày. Biết sức mình không thể đọc hết bộ sách, cho nên nhà vua mới ra lệnh cho viên sử thần làm hộ cho mình công việc ấy. Với sự giúp đỡ của một ban gồm 50 người, viên sử thần mới bắt tay ngày đêm miệt mài đọc sách.
Sau 10 năm cắm cúi đọc sách, viên sử thần đã có thể tóm tắt bộ lịch sử loài người thành 10 quyển sách, và cho mang vào trình lên nhà vua. Nhưng vừa nhìn thấy 10 quyển sách và đo lường tuổi tác của mình, nhà vua lại cảm thấy không đủ sức để đọc hết bộ sách đã được rút ngắn. Nhà vua mới đề nghị cho ủy ban làm việc thêm một thời gian nữa. Sau 5 năm làm việc thêm, ủy ban đã có thể tóm lược lịch sử loài người thành 5 quyển. Nhưng khi ủy ban mang 5 quyển sách vào ra mắt nhà vua, thì cũng chính là lúc nhà vua đang hấp hối trên giường bệnh. Biết mình không thể đọc được dù một trang, nhà vua mới thều thào nói với viên trưởng ban tu sử hãy tóm tắt bộ lịch sử loài người thành một câu mà thôi. Vị trưởng ban tu sử mới tâu với nhà vua như sau: “Hạ thần xin vâng mạng. Lịch sử loài người từ khai thiên lập địa đến giờ là: loài người sinh ra để khổ rồi chết”. Nhà vua gật đầu. Ðôi môi khô héo của nhà vua bỗng nở nụ cười mãn nguyện… rồi tắt thở. Và giữa lúc ấy, vị trưởng ban tu sử cũng nấc lên mấy tiếng rồi trút hơi thở cuối cùng.
Hôm nay là ngày cuối năm. Nhìn lại một năm qua với không biết bao đói khổ, chiến tranh, chết chóc cho nhân loại cũng như cho chính bản thân, có lẽ cũng có nhiều người đi đến kết luận bi quan như viên trưởng ban tu sử trong câu chuyện trên đây: “Loài người sinh ra để khổ rồi chết”.
Ði qua một đoạn đường trong cuộc lữ hành trần gian, Giáo Hội muốn chúng ta mặc lấy thái độ hân hoan và lạc quan. Bài ca trên môi miệng của chúng ta trong ngày hôm nay không phải là bài ca bi ai, tả oán, mà phải là bài ca “Te Deum”, ngợi khen Chúa, cảm tạ Chúa. Ngợi khen Chúa, cảm tạ Chúa bởi vì vinh quang của Ngài là con người được sống. Ngài là Thiên Chúa của kẻ sống chứ không phải của người chết.
Không chối bỏ thực tại của khổ đau, chết chóc, nhưng chúng ta luôn được mời gọi để không nhìn vào đó như tiếng nói cuối cùng, như ngõ cụt. Bởi vì vinh quang của Thiên Chúa là con người được sống, cho nên hướng đi của lịch sử loài người không phải là ngõ cụt của sự chết, mà là Sự Sống. Bên kia khổ đau, chết chóc, cuộc sống vẫn còn tiếp tục có ý nghĩa và đáng sống.
Còn tâm tình nào xứng hợp trong ngày cuối năm cho bằng cảm tạ và phó thác. Cảm tạ và phó thác cho Chúa bởi vì Ngài vẫn luôn là Thiên Chúa của Tình Yêu, Thiên Chúa của Sự Sống. Cảm tạ và phó thác cho Chúa bởi vì Ngài là Ðường, là Sự Thật và là Lẽ Sống của chúng ta. Cảm tạ và phó thác cho Chúa vì cuộc sống này vẫn tiếp tục có ý nghĩa và đáng sống.
(Lẽ Sống)

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2018

GIÁNG SINH 25.12. 2018


Hiện nay trên thế giới có khoảng một trăm triệu người không có nhà để ở. Riêng tại Châu Mỹ La Tinh, có khoảng 20 triệu trẻ em đang ngủ đầu đường xó chợ. Nhìn chung, có một tỷ người trên thế giới không có được một nơi ở tươm tất.
Trên đây là kết quả của một cuộc điều tra dựa trên những con số do các Hội Ðồng Giám Mục và các Giáo Hội Công Giáo địa phương cung cấp. Cuộc điều tra này do Ủy ban công lý và hòa bình của tòa thánh thực hiện và ấn hành thành lập một tập tài liệu vào dịp cuối năm quốc tế những người không nhà không cửa do Liên Hiệp Quốc khởi xướng năm 1988 vừa qua.
Theo tập tài liệu này thì vấn đề nhà ở chắc chắn là một trong những vấn đề trầm trọng nhất của thế giới ngày nay. Tài liệu cho thấy những kẻ không nhà là những người nghèo nhất trong số những người nghèo và tố cáo những người chủ nhà chỉ vì tính toán thủ lợi mà thà bỏ trống những căn nhà hơn là hạ giá để nâng đỡ những kẻ không nhà.
Chúa Giêsu đã chào đời như một con người không nhà không cửa.
Ngài đến là để cho con người được sống và sống một cách sung mãn. Tiếng kêu khóc chào đời của Ngài giữa khung cảnh cùng cực của hang lừa máng cỏ, là tiếng kêu than của hàng triệu triệu trẻ em đang bị tước đoạt quyền sống, đang bị từ chối những điều kiện cơ bản nhất để được sống như con người.
Máng cỏ mà chúng ta đang chuẩn bị ở nhà thờ hay trong gia đình phải là một nhắc nhở cho chúng ta về sự hiện diện và tiếng van xin của không biết bao nhiêu người không nhà, không cửa xung quanh chúng ta. Hơn ai hết, người Việt Nam chúng ta đang nhìn thấy tận, mắt thế nào là cảnh lang thang đầu đường xó chợ.
Chúng ta chuẩn bị một trú ngụ cho Hài Nhi Giêsu, chúng ta có nghĩ đến những người cùng khổ xung quanh chúng ta không?
Chúng ta có biết rằng khi chúng ta nhắm mắt làm ngơ trước đau khổ của người anh em chúng ta là chính lúc chúng ta khước từ Chúa Giêsu không?
Chúng ta có biết rằng ngày Giáng Sinh của Chúa Giêsu cũng là ngày Giáng Sinh của những con người cùng khổ nhất không?
Chắc chắn Chúa Giêsu sẽ không bao giờ đến trong máng cỏ hào nhoáng của chúng ta, nếu chúng ta xua đuổi những người khốn khổ xung quanh chúng ta.       (Lẽ Sống)
Phép Lạ Giáng Sinh 
Hằng năm, cứ đến Giáng Sinh, Hài Nhi Giêsu thường đi một vòng rảo qua khắp các làng mạc và đô thị để tặng quà cũng như nhận quà và phân phát cho những ai cần đến.
Năm nay, tại một đô thị nọ, Ngài đang cần một món quà không dễ tìm ra: đó là một quả tim lành mạnh để thay thế quả tim của một người bệnh đang hấp hối.
Bệnh nhân có quả tim gần như ngừng đập này là một nhân vật nổi tiếng trong cả nước: đó là bộ trưởng tài chính!
Tất cả các bác sĩ trong nước đều bó tay. Cuối cùng, họ mới chạy đến với Hài Nhi Giêsu, vì tin tưởng rằng ít ra trong đêm Giáng Sinh, Ngài sẽ làm một phép lạ. Nhưng Hài Nhi Giêsu trả lời với các bác sĩ: “Không phải Ta là người phải làm phép lạ, nhưng chính là lòng quảng đại của một người dâng hiến quả tim của mình”.
Tin tưởng ở lòng người, Hài Nhi Giêsu đã đến gõ cửa nhà của thân nhân, bạn hữu của vị bộ trưởng. Họ đang mừng lễ Giáng Sinh: cây Giáng Sinh của họ đầy những hoa đèn và quà tặng, bàn ăn của họ đầy những thịt rượu và của ngon vật lạ. Họ đang ăn uống say sưa… Vừa thấy Hài Nhi đứng trước nhà, họ tưởng Ngài là một cậu bé vô lại phá đám, cho nên đã tống khứ Ngài đi càng sớm càng tốt.
Hài Nhi Giêsu buồn bã bỏ đi… Nhưng Ngài vẫn chưa thất vọng về tình người.
 Lần này, Ngài đến gõ cửa của những người thân cận vị bộ trưởng. Họ là những người đã từng bán đứng lương tâm, chối bỏ phẩm giá của mình để tìm kiếm lạy lục một chút cặn bã của vinh hoa, lợi lộc phù phiếm. Hài Nhi Giêsu nghĩ thầm ít ra đây cũng là dịp để họ tỏ lòng biết ơn đối với ông bộ trưởng. Nhưng tất cả đều lắc đầu từ chối, trái tim của họ đang hướng đến người sẽ lên thay thế ông bộ trưởng trong những ngày gần đây.
Hài Nhi Giêsu lại tiếp tục đi gõ cửa từng nhà, nhưng ai cũng đang bận bịu với cuộc vui đêm Giáng Sinh.
Ngài đi, đi mãi trong đêm, để rồi mệt lả không còn lê bước nữa. Ngài ngồi xuống bên vệ đường ven đô thị. Ngài đang miên man nghĩ đến tình người thì bỗng dưới ánh đèn đường mờ ảo, một bóng đen thất thểu tiến lại gần Ngài. Con người này xem chừng như không biết lễ Giáng Sinh là gì. Quần áo bẩn thỉu, dáng đi ngập ngừng. Trên vai của anh đeo lủng lẳng một chiếc đàn vĩ cầm cũ kỹ. Ðó là tất cả vốn liếng của một kẻ lãng tử. Vừa thấy em bé ngồi tiu nghỉu bên vệ đường, anh mới dừng lại, lấy chiếc đàn ra và dạo lên những khúc nhạc du dương, trầm buồn. Bản nhạh bỗng mang lại hy vọng cho Hài Nhi. Trên môi Ngài, một nụ cười bé thơ cũng vừa hé mở. Con người lang thang phiêu bạt này, con người không có lấy một mái nhà để nương náu, không có được một ngày lễ trong cuộc sống, không biết được đêm nay là đêm Giáng Sinh: vậy mà con người ấy có được một trái tim quảng đại sẵn sàng dâng hiến!
Hài Nhi Giêsu đến nắm tay anh, đưa anh vào bệnh viện. Tại đây, với nụ cười tươi nở trên môi, anh để cho các bác sĩ khoét vào lồng ngực của anh để lấy quả tim quảng đại của anh và đặt vào chỗ của quả tim đang thoi thóp của ông bộ trưởng tài chính.
Cuộc ghép tim vừa chấm dứt, thì mọi người đã có thể chứng kiến được phép lạ. Ông bộ trưởng với quả tim quảng đại và yêu đời của người lãng tử đứng dậy khỏi giường và bắt đầu ca hát.

Ông đã ném đi quả tim chỉ biết rung động vì tiền của, để thay thế bằng quả tim quảng đại biết ca hát, và sẵn sàng tự hiến cho người.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

CHÚA NHẬT THỨ 3 MÙA VỌNG 2018.

                              
                                                               TÔI PHẢI LÀM GÌ.
  
                    


                              Lời Chúa: Lc 3, 10-18


Khi ấy, dân chúng hỏi Gioan rằng: "Vậy chúng tôi phải làm gì?". Ông trả lời: "Ai có hai áo, hãy cho người không có; ai có của ăn, cũng hãy làm như vậy".
Cả những người thu thuế cũng đến xin chịu phép rửa và thưa rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi phải làm gì?" Gioan đáp: "Các ngươi đừng đòi gì quá mức đã ấn định cho các ngươi".
Các quân nhân cũng hỏi: "Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm gì?" Ông đáp: "Ðừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai; các ngươi hãy bằng lòng với số lương của mình".
Vì dân chúng đang mong đợi và mọi người tự hỏi trong lòng về Gioan rằng: "Có phải chính ông là Ðức Kitô chăng?"    Gioan trả lời cho mọi người rằng: "Tôi lấy nước mà rửa các ngươi, nhưng Ðấng quyền năng hơn tôi sẽ đến, - tôi không xứng đáng cởi dây giày cho Người, - chính Người sẽ rửa các ngươi trong Chúa Thánh Thần và lửa. Người cầm nia trong tay mà sảy sân lúa của Người, rồi thu lúa vào kho, còn rơm thì đốt đi trong lửa không hề tắt!" Ông còn khuyên họ nhiều điều nữa khi rao giảng tin mừng cho dân chúng......
                                                                                                           Đó là lời chúa

--  Hãy sống công bình và bác ái, biết nghĩ đến người khác, biết chia sẻ với những người kém may mắn, đừng lợi dụng địa vị quyền hành để chèn ép và bóc lột người khác. Hãy quên mình để phục vụ anh em và chu toàn những bổn phận hằng ngày, đó là con đường dẫn tới niềm vui đích thực.Niềm vui cho ta là tình bác ái yêu thương. Sống trong một thế giới đầy hận thù, chiến tranh, Sống trong một xã hội lừa gạt, vô cảm, chúng ta dễ bi quan và cho rằng: Con người khó mà yêu thương nhau chân thành. Dầu vậy, chúng ta đừng vội tuyệt vọng, nhưng hãy nhớ đến mối phúc thật thứ bảy: Ai làm cho người hòa thuận ấy là phúc thật, vì chưng họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.  Hãy thực thi công bằng và bác ái, nhờ đó chúng ta sẽ được hưởng niềm vui mừng và bình an mà Chúa sẽ đem đến qua tiếng hát của các thiên thần trên cánh đồng ở Belem năm xưa: Bình an dưới thế cho người lòng ngay...
                                             CHO CHÚA 1 CƠ HỘI-

Cuộc đối thoại độc đáo giữa một người tân tòng và một người chưa có niềm tin như sau:
- Anh đã theo đạo Công giáo rồi sao?
- Vâng, nói đúng hơn là tôi theo Ðức Kitô.
- Vậy xin hỏi anh, ông ta sinh ra trong quốc gia nào?
- Rất tiếc là tôi đã quên mất chi tiết này.
- Thế khi chết, ông ta được bao nhiêu tuổi?
- Tôi cũng không nhớ rõ nên chẳng dám nói.
- Vậy ông ta đã thuyết giảng bao nhiêu bài?
- Tôi không biết!
- Quả thật, anh biết quá ít, quá mơ hồ để có thể quả quyết là anh đã thật sự đi theo ông Kitô!
- Anh nói đúng một phần. Tôi rất hỗ thẹn vì mình đã biết quá ít về Ðức Kitô. Thế nhưng, điều mà tôi biết rất rõ là thế này: Ba năm trước, tôi là người nghiện rượu, sáng say chiều xỉn, nợ lút đầu lút cổ. Gia đình tôi xuống dốc một cách kinh khủng. Mỗi tối, khi trở về nhà, vợ con tôi đều tức giận và buồn tủi.
Thế mà, bây giờ tôi đã dứt khoát bỏ rượu và đã cố gắng trả được hết nợ, gia đình tôi đã tìm lại hạnh phúc, các con tôi trông ngóng, chờ tôi về sau giờ tan sở.
Những điều này không ai khác hơn, chính là đức Kitô đã làm cho tôi. Và đó là tất. cả những gì tôi biết về Người.

                                (Trích trong   "Như Thầy Đã Yêu")-- Thiên Phúc















Thứ bảy ngày 15.12.2108



 
                        Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (Mt 17: 10-13)
Khi xuống núi, các môn đệ hỏi Chúa Giêsu rằng: Các môn đệ hỏi Người rằng: "Vậy sao các kinh sư lại nói Êlia phải đến trước?" Người đáp: "Ông Êlia phải đến để chỉnh đốn mọi sự. Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra, lại còn xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế". Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gioan Tẩy Giả.



        Chúa Giêsu hiện diện với cộng đoàn đang ủng hộ chính thuyết và đường lối của Người. Thế nhưng cũng chính những người ủng hộ ấy lại khiến Chúa chịu rất nhiều đau khổ. Trước khi họ hoàn toàn vâng phục và trung tín theo Người, họ đã gây ra cho Người nhiều thách đố, nhất là luôn đòi hỏi người lãnh đạo của họ phải trổi vượt hơn người khác. Họ cũng đặt những vấn nạn cho Người và đặt Người vào chuyện đổ máu, chỉ vì muốn chứng minh sự chọn lựa của họ là đúng. Chỗ này mang đến một sự tổng hợp cần thiết cho Chúa Giêsu. Trước khi họ chứng minh Người có phải là Đấng mà mọi người nói tới, các tiên tri và ngôn sứ loan báo, thì Chúa Giêsu đã hiểu sứ vụ và sự hiện diện của Người hoàn hợp với thiên ý của Chúa Cha. Vì thế, Thiên Chúa qua Chúa Giêsu đã sử dụng con người để hoàn tất công trình cứu độ. 

         Qua những việc làm của con người với Chúa Cứu Thế, Thiên Chúa đã cho thấy Ngài trổi vượt và luôn đi bước trước, có khả năng làm chủ tư tưởng và mọi ước muốn của con người. Những lập luận của nhóm môn đệ được đặt ra như là cơ hội để Chúa Giêsu hướng dẫn họ cách nhìn nhận vấn nạn mà họ sẽ phải đối diện trong hành trình theo Chúa.

         Sự xuất hiện của các ngôn sứ hay tiên tri thời Cựu Ước hoặc gần nhất là Gioan Tẩy Giả, cùng chung tinh thần là loan báo Chúa Cứu Thế cho nhân loại. Vì sự giới hạn và yếu kém về lòng tin mà dân Chúa và các bậc vị vọng gạt bỏ cơ hội nhận ra các vị chính khách đã viếng thăm trước Người. 

      Mỗi Kitô hữu hôm nay cũng không tránh khỏi những sai lầm tương tự. Chúng ta đón nhận nhiều dấu chỉ, những cơ hội và cả những lời mời gọi tốt đẹp, nhưng cũng không ít lần bỏ qua, hoặc nghi ngại, hoặc tránh né và chần chừ. Hy vọng, chúng ta luôn thông suốt những diễn tiến trong thời gian, để làm giàu trước mặt Chúa và bác ái với tha nhân như lòng Chúa mong ước.



Xin Một Chút Ánh Sáng 
Triết gia Diogène nổi tiếng là người hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng cuộc sống của ông lại rất đơn sơ nghèo nàn. Ông sống trong một cái thùng, ngày ngày nằm đọc sách nhờ ánh sáng qua lỗ hỏng ở vách thùng. Cơ nghiệp của ông vỏn vẹn chỉ có một cái bát gỗ dùng để múc nước sông mà uống. Thế nhưng, một hôm ra sông để lấy nước, ông thấy có một em bé chăn cừu dùng hai tay để vục nước mà uống. Thế là ông ném cái bát đi và từ đó chỉ dùng tay mà uống nước.
Vua Hy Lạp nghe biết ông là người hạnh phúc nhất đời bèn tìm đến tận nơi để thăm. Thấy ông đang nằm đọc sách, nhà vua lại gần để hỏi xem ông có cần gì không. Diogène không trả lời. Nhà vua hỏi vặn nhiều lần, ông điềm tĩnh trả lời như sau: “Hạ thần chỉ xin bệ hạ một điều và chỉ một điều mà thôi: xin bệ hạ tránh ra để hạ thần có đủ ánh sáng mà đọc sách”. Diogène đã đuổi khéo nhà vua vì sợ bị sa vào tròng danh lợi mà mất cái niềm vui thảnh thơi trong cuộc đời thanh bần đơn sơ.
Ai trong chúng ta cũng muốn giàu có. Thế nhưng giàu có không hẳn đem lại hạnh phúc thật sự cho chúng ta. Chỉ có những ai có tinh thần nghèo khó, chỉ có những ai không coi tiền của như cứu cánh của cuộc đời, những người đó mới thực sự có hạnh phúc.     ....(Lẽ Sống)



Thứ Ba, 11 tháng 12, 2018

THA THỨ..

Tha thứ
Con người thường có khuynh hướng yêu những người đáng yêu và lọai bỏ những người đáng ghét; nhưng nếu con người cứ theo khuynh hướng này, thì chẳng mấy chốc con người sẽ hết người để yêu, vì người nào cũng là tập hợp của cả cái đáng yêu và cái đáng ghét. Một tình yêu chân thật đòi mọi người phải biết yêu thương tha thứ cho tha nhân như Thiên Chúa luôn yêu thương tha thứ cho con người........Giả sử trên thế gian này chỉ có một mình bạn, Chúa có chịu chết để cứu bạn không? Thưa, Chúa vẫn chịu chết để cứu bạn khỏi tội lỗi để ban cho bạn sự sống đời đời, vì Chúa đã quả quyết, Ngài không muốn một ai trong những kẻ bé mọn phải hư mất. Trong ý định của Thiên Chúa, mọi người dù bé mọn và yếu ớt như một phôi thai trong lòng mẹ, dù đang đắm chìm trong tội lỗi, vẫn có giá trị không thể thay thế trước mặt của Thiên Chúa, bởi họ là con người: là hình ảnh và là con của Thiên Chúa. Thậm chí, mỗi một cá nhân đều có giá trị độc đáo đến độ đám đông dù lớn cũng không thể thay thế họ, cũng như 99 con chiên không thể bù đắp cho sự thiếu vắng của một con chiên đi lạc. Đối với Chúa, con người không phải là những con số, mà là những nhân vị “hình ảnh của Thiên Chúa,” mà Ngài yêu thương “đến nỗi đã ban cho họ Con Một” của Ngài (Ga 3,16).
  ... Thiên Chúa không muốn bạn hư mất, lẽ nào bạn lại làm cho chính mình bị hư mất. Thiên Chúa không muốn một ai trong những kẻ bé mọn phải hư mất, còn bạn, bạn có muốn thành viên nào trong gia đình hư mất không? Vậy, một cuộc trở lại sống thân tình với Chúa là sự thay đổi cần thiết lúc này cho bạn và gia đình bạn.
 .....  Kêu gọi từng người trong gia đình sống thân tình với Chúa ngay từ mùa Vọng này.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa xuống thế làm người và hiến thân chịu chết để không một ai trong chúng con phải hư mất. Xin cho con luôn thực thi lời Chúa truyền dạy để được sống trong ơn nghĩa Chúa và được hưởng ơn cứu độ........(5 Phút Lời Chúa)

Tiển Biệt chị em. bài học truyền thông.


Thánh Lễ An Táng Nữ tu Bénigna Mađalêna Nguyễn Thị Luyến

11/12/2018

“Trở về bên Chúa con tìm được chính mình
Trở về bên Chúa con hưởng trọn mối tình
Trở về bên Chúa như trở về mái nhà
Trở về bên Chúa tâm hồn được thái hòa
Ngàn năm dẫu qua, tình Ngài luôn vững bền.”
Lời bài hát được cộng đoàn cất lên trong Thánh lễ tạ ơn cuối cùng của chị M. Bénigna Mađalêna Nguyễn Thị Luyến, khiến cho mỗi người cảm nhận được hạnh phúc thật chỉ ở nơi Chúa. Người chị em của chúng ta đã đón nhận được điều đó sau khi kết thúc hành trình dương thế với 69 năm làm con Chúa và 49 năm tuyên khấn trong Dòng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm.
Mặc dầu trời mưa tầm tã, Thánh lễ An táng của chị M. Bénigna Mađalêna Nguyễn Thị Luyến đã được Đức Tổng Giám Mục Giuse Nguyễn Chí Linh cử hành, cùng với người anh ruột Antôn Nguyễn Văn Tuyến và 28 Linh mục trong giáo phận vào lúc 05g30 ngày 10/12/2018. Trong Thánh lễ còn có sự hiện diện đông đảo của quý tu sĩ, thân nhân, bạn bè và chị em trong vùng Huế, đại diện vùng Sài Gòn và Tây Nguyên.
Trong phần chia sẻ Lời Chúa, Đức TGM Giuse đã mời gọi cộng đoàn suy niệm: Ngài cho chúng ta thấy ý nghĩa đích thực của cuộc đời theo Giáo Huấn của Kitô giáo. Cái chết và sự sống giao thoa với nhau ngay khi chúng ta đang bước đi trên dương gian. Cuộc sống này là chuẩn bị cho cái chết mai sau, khi chúng ta ra trước tòa phán xét. Chắc chắn ai rồi cũng sẽ chết. Cái chết của chúng ta ra sao tùy thuộc chúng ta đã sống như thế nào. Cái chết là cửa ngõ dẫn chúng ta vào sự vinh phúc, nơi không còn đau khổ.
Chị Bénigna Mađalêna Luyến đã mang trong mình mầm mống của sự chết, khi chị biết mình đang có những tế bào ung thư, nhưng không phải vì thế mà chị trở nên tuyệt vọng. Khi đọc những vần thơ của chị, lúc 13 tuổi chị đã ao ước trở thành một nữ tu, chị muốn đi tu mặc dù mẹ chị không muốn, nhưng cuộc đời của chị đã trở nên tấm bánh được bẻ ra, trao ban cho mọi người. Chị đã trở nên bé nhỏ, âm thầm trước mặt Chúa, trước mặt chị em. Cuộc đời của chị đã bị nghiền nát như hạt lúa miến. Không ai chia sẻ hết nỗi đau ung thư đang dày vò từng ngày nơi chị, chị phải thốt lên “đau quá Chúa ơi !”. Như Chúa Giêsu trên Thánh Giá, Ngài đã nói “Lạy Cha, sao Cha bỏ rơi con” nhưng than thở là để thân thưa với Cha chứ không phải tuyệt vọng.
Và chính chị Bénigna Mađalêna Luyến cũng vậy, trong những vần thơ của chị nói lên nỗi đau chị đang đón nhận, nhưng kết thúc các bài thơ ấy đều là sự phó thác cho Chúa. Chúng ta chia vui với chị, chúng ta hài lòng với cuộc đời của người chị em, thật tuyệt vời. Chúng ta phó thác người chị em như những gì tinh tuyền nhất, bởi vì biết bao nhiêu sự nhỏ bé, âm thầm, đau khổ mà chị đã trải qua. Xin chị chuyển cầu cho chúng ta để mỗi người biết chuẩn bị cho ngày bước vào thiên quốc vinh hiển muôn đời.
Trước khi người anh trai cử hành nghi thức tiễn biệt, chị Bề trên đại diện Hội Dòng đã nói lời cám ơn Đức TGM Giuse, quý Cha, quý Tu sĩ nam nữ và cộng đoàn vì tình thương mến đã hiện diện trong Thánh lễ này.
Tạ ơn Chúa với người chị em vừa được về với Chúa. Xin Chúa xóa đi những thiếu sót nơi chị và sớm ân thưởng hạnh phúc nước trời cho chị. Quê hương chúng ta ở trên trời, ước gì mỗi người hãy sống một cuộc đời thật ý nghĩa để chuẩn bị cho ngày mình bước vào thiên quốc.
Hội Dòng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm Huế
Xin xem thêm một số hình ảnh: