Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2018

Thứ bảy ngày 09.02.2028


 
 
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (Mc 8: 1-10)
 
1 Trong những ngày ấy, lại có một đám rất đông, và họ không có gì ăn, nên Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói:2 "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn!3 Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến".4 Các môn đệ thưa Người: "Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no? "5 Người hỏi các ông: "Anh em có mấy chiếc bánh?" Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc".6 Người truyền cho họ ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã dọn ra cho đám đông.7 Các ông cũng có mấy con cá nhỏ. Người đọc lời chúc tụng, rồi bảo các ông dọn cả cá ra.8 Đám đông đã ăn và được no nê. Người ta nhặt lấy những mẩu bánh còn thừa: bảy giỏ!9 Mà đám đông có khoảng bốn ngàn người. Người giải tán họ.10 Lập tức, Đức Giê-su xuống thuyền với các môn đệ và đến miền Đan-ma-nu-tha.

Suy niệm

Chỉ bảy chiếc bánh và vài con cá nhỏ Chúa đã cho một đám đông khoảng bốn ngàn người ăn no nê. Phép lạ được Chúa thực hiện từ việc Chúa “chạnh lòng thương đám đông, vì đã ba ngày họ không có gì ăn”. Vâng, điều kỳ diệu luôn bắt nguồn từ một tấm lòng biết “chạnh lòng thương”, bởi có chạnh lòng thương, trái tim mới có nhịp đập cảm thông, trí khôn mới nảy sinh sang kiến, đôi tay mới mở rộng để hành động.

Con người được tạo thành giống hình ảnh Thiên Chúa, cũng có nghĩa con người không hiện hữu như một thụ tạo thụ động, nhưng luôn sống động giống như Thiên Chúa. Quả thật, con người được mời gọi cộng tác với Thiên Chúa để làm cho bộ mặt trái đất ngày càng xinh đẹp hơn. Khi nói đến cộng tác với Thiên Chúa cũng có nghĩa con người được mời gọi hành động như Thiên Chúa, hành động với toàn vẹn lý chí và ý chí được khởi động từ việc “chạnh lòng thương”. Chỉ có như thế, những điều kỳ diệu vẫn còn xảy ra và bộ mặt trái đất mới thực sự trở nên xinh đẹp và hấp dẫn. Trái đất chỉ trở nên cạn kiệt và đời sống con người trở nên khô cằn khi không còn có yêu thương, trái tim đã chai cứng và khi sự ích kỷ tham lam trở thành châm ngôn của cuộc sống. Vâng, cuộc sống vẫn còn đó bao niềm vui và lộng lẫy muôn mầu nếu chúng ta thực sự biết sẻ chia. Sẻ chia không đơn thuần là tiền bạc, vật chất nhưng trên hết chính là tấm lòng biết “chạnh lòng thương” .

Nơi khu phố nọ, có một cậu bé 12 tuổi nghèo khổ, mồ côi mẹ từ sớm, sống với người cha là một công nhân lao động. Để có tiền học phí, cậu bé đã ngày ngày đạp xe đi giao hàng cho một ông chủ ở chợ. Một hôm, trời đã tối, cậu rất đói bụng nhưng trong túi chỉ còn một chút tiền lẻ không đủ để mua bất kỳ một món ăn nào giữa khu phố này. Bụng đói, hàng vẫn chưa giao hết, nhưng cậu vẫn phải cố gắng hoàn thành công việc.

Đến nhà khách hàng cuối cùng, cũng là đến giờ ăn cơm tối, cậu định bụng sẽ xin họ một chút cơm để ăn cho đỡ đói. Nhưng khi nhìn thấy một cô gái con của chủ nhà cũng trạc tuổi mình ra mở cổng thì cậu lại mất hết dũng khí để mở lời. Cậu không dám xin cái gì ăn chỉ nói với giọng vừa nhỏ vừa ngại ngùng: “Bạn có thể cho tôi xin một cốc nước được không?” Cô bé nhìn bộ dạng đói khát của cậu liền chạy vào nhà và mang ra cho cậu một cốc sữa bò to. Cậu bé không ngại ngùng gì mà uống một lúc hết cốc sữa bò rồi mới hỏi: “Vậy tính ra là tôi nợ bạn bao nhiêu tiền?”Cô bé ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn không nợ tôi đồng nào cả, mẹ tôi dạy rằng đừng vì làm việc thiện mà đòi hỏi báo đáp!” Cậu bé trong lòng rất biết ơn và nói với cô bé một cách chân thành trước khi rời đi: “Như vậy, tôi chỉ có thể cảm ơn bạn từ tận đáy lòng mình!”

Trên đường đạp xe về nhà, cậu không chỉ cảm thấy khí lực của mình tăng lên rất nhiều mà niềm tin, niềm hy vọng đối với cuộc sống cũng dâng trào. Bởi vì, cuộc sống quá khó khăn trong những năm tháng qua thực sự đã khiến cậu muốn buông xuôi hết thảy. Cử chỉ đơn giản ấy đã giúp cậu bé khốn khó tin tưởng hơn vào sự tốt bụng của con người. Điều đó tiếp thêm cho cậu nghị lực và ý chí kiên cường, quyết không đầu hàng số phận, không từ bỏ ước mơ và vững tin trên đường đời.

Nhiều năm sau, cô gái tốt bụng mắc phải một chứng bệnh lạ nguy hiểm. Bác sĩ trong vùng đã cố gắng hết sức nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Không còn cách nào khác, họ đành chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố. Trong số các bác sĩ tham gia buổi hội chuẩn hôm ấy lại có mặt của cậu bé năm xưa, nay đã trở thành một bác sĩ tài giỏi, bác sĩ Howard Kelly. Khi nghe đến tên và địa chỉ của bệnh nhân, ánh mắt vị bác sĩ trẻ bừng sáng lên. Anh đi thẳng đến phòng bệnh và không mấy khó khăn để anh nhận ra cô bé tốt bụng ngày nào nay đã trưởng thành. Kể từ hôm đó, anh quyết tâm nghiên cứu tài liệu, hỏi kinh nghiệm từ những người thầy và những người đồng nghiệp để tìm cách cứu sống người phụ nữ kia. Sau 6 tháng tận tình cứu chữa, bệnh tình của cô đã hết nguy kịch và phục hồi.

Ngày cuối cùng trước khi người phụ nữ xuất viện, nhân viên bệnh viện đã mang hồ sơ bệnh và hóa đơn đến cho bác sĩ ký. Bác sĩ nhìn tờ hóa đơn, viết lên trên đó một dòng chữ rồi chuyển xuống phòng cho người phụ nữ kia. Người phụ nữ không dám mở hóa đơn ra xem, bởi cô nghĩ rằng số tiền viện phí chắc chắn sẽ là một số tiền lớn mà có thể cả đời cô không thể trả được. Nhưng khi cô mở ra thì một dòng chữ ghi trên tờ hóa đơn như đập vào mắt cô: “Một ly sữa bò năm xưa đã đủ để thanh toán toàn bộ tiền thuốc men! Bác sĩ Howard Kelly”. Trong đôi mắt cô, hai hàng nước mắt trào ra và trong lòng vô cùng cảm động rồi cô cầu nguyện: “Thượng đế ơi! Con xin tạ ơn Ngài! Cảm ơn những trái tim rộng mở và đầy tình người!“

Đây là một câu chuyện có thật của tiến sĩ Howard Kelly (1858 – 1943), một trong 4 sáng lập viên thành lập Học viện nghiên cứu Y khoa Ung thư và Đại học Johns Hopkins lừng danh của nước Mỹ.

Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết chạnh lòng thương để chúng con luôn biết kiến tạo những điều kỳ diệu trong cuộc sống và nhờ đó chúng con làm cho cuộc sống vui hơn, lung linh hơn. Amen.

GKGĐ Giáo Phận Phú Cường


 

Tin mừng Mc 8: 1-10

Trang Tin mừng theo thánh Maccô hôm nay đã kể lại hành trình giảng dạy và những việc làm của Chúa Giêsu nơi vùng đất của dân ngoại, trong miền thập tỉnh, gần biển hồ Tibêria.

Đức Giêsu xuất hiện như vị cứu tinh chữa lành mọi chứng đau bệnh trong dân. Đến địa hạt Tia, Người trừ quỷ cho con gái một người đàn bà Hy Lạp, gốc Phinêxi thuộc xứ Xyri (Mc 7, 24-30). Sau đó qua vùng Xiđon, Người còn chữa một người vừa điếc vừa ngọng.

Tin Mừng hôm nay kể lại việc Chúa Giêsu làm phép lạ hóa bánh và cá ra nhiều để nuôi dân chúng. Từ bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ, Người đã cho chừng bốn ngàn người được ăn no nê, mà vẫn còn dư bảy thúng. Sở dĩ Chúa Giêsu làm như vậy là vì Người đã chạnh lòng thương xót họ. Lòng thương xót đã khiến Người không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước sự đói khát của đám đông dân chúng đi theo Người. Cũng vì lòng thương xót ấy, Người có thể vượt qua tình thế tưởng chừng bế tắc : "Giữa nơi hoang địa nầy, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn".

Tiếng lành đồn xa, đám dân ngoại nghe và chứng kiến nhiều nhiều phép lạ phi thường Đức Giêsu đã làm thì kéo đến để nghe Người giảng dạy. Họ đi ròng rã suốt ba ngày đàng và chiều hôm ấy,Đức Giêsu đã thực hiện phép lạ hóa bánh ra nhiều, dọn một bữa tiệc thịnh soạn giữa đồng vắng đãi bốn ngàn người ăn no nê.

Đây là lần thứ hai Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. So với lần thứ nhất (Mc 6, 30-44), thấy đám đông dân chúng đi theo, các môn đệ xin Đức Giêsu cho họ giải tán vào làng mạc tìm thức ăn. Đức Giêsu đề nghị các ông hãy cho họ ăn. Sau đó Người dùng 5 chiếc bánh và 2 con cá thực hiện phép lạ cho 5 ngàn người đàn ông ăn và còn dư 12 thúng đầy.

Với quyền năng Thiên Chúa, Chúa Giêsu có thể làm từ không thành có, thế nhưng Chúa đã không làm như thế. Chúa lại cần đến mấy chiếc bánh và ít cá của các môn đệ để làm phép lạ. Qua đó, Chúa muốn mời gọi mọi người hãy biết cảm thông và chia sẻ cho người khác, cho dù đó chỉ là một sự đóng góp nhỏ nhoi không đáng kể, nhưng với lòng thương xót và quyền năng của Chúa, nó sẽ trở thành vô cùng lớn lao và quý giá.

Phép lạ lần thứ hai xảy ra là do lòng thương của Đức Giêsu khi thấy đám đông đi theo suốt ba ngày mà không có gì ăn. Từ 7 chiếc bánh và vài con cá nhỏ, Đức Giêsu đã làm phép lạ cho 4 ngàn người ăn no và còn dư 7 giỏ bánh. Trong Kinh Thánh, số 7 tượng trưng cho sự hoàn hảo, cho đức ái và ân sủng của Thiên Chúa.

Trong cuộc sáng tạo kỳ diệu, Thiên Chúa đã hoàn tất mọi việc trong sáu ngày và ngày thứ bảy Người nghỉ ngơi. Từ đó “số 7” trở thành khuôn mẫu để quy định thời gian làm việc mà chúng ta thường gọi là “một tuần”.Vì thế phép lạ từ 7 chiếc bánh là một bằng chứng sống động cho tình thương của Thiên Chúa. Người không chỉ cho ăn qua cơn đói mà cho cách hào phóng dư thừa suốt chu trình của 7 ngày sống. Người không chỉ đáp ứng nhu cầu vật chất tạm thời mà còn hướng dân chúng đến nguồn lương thực Thần Linh để được sống muôn đời.

Để nuôi sống nhân loại, Chúa Giêsu đã lấy chính Thịt Máu Ngài làm lương thực. Với lương thực này, Ngài tin chắc mọi người sẽ được no thỏa để phát triển đến mức tối đa. Tuy nhiên, để lương thực ấy đủ cho mọi người thuộc mọi thế hệ, Chúa Giêsu cần đến sự cộng tác của con người, đặc biệt của Giáo Hội, bằng cách phân phát, chia sẻ. Ðám đông sẽ vẫn tiếp tục đói khát, nếu hôm ấy, các Tông đồ không phân phát bánh và cá cho người khác, vì sợ thiếu hay sợ không còn phần cho mình. Nếu vậy, cảnh đói khát hiện nay vẫn còn, là vì người ta từ chối phân phát và chia sẻ cho người khác, mà chỉ bo bo giữ lấy cho mình.

Lương thực, ăn uống là nhu cầu sống còn của loài người.Như đám đông dân chúng đi theo Chúa Giêsu, nhân loại hôm nay cũng mong muốn một cuộc sống no cơm ấm áo. Tận sâu trong cõi lòng, chúng ta ấp ủ khát vọng một cuộcsống hạnh phúc, công bằng và bác ái. Đáng tiếc chúng ta lại đặt khát vọng ấy nơi vật chất và nơi con người trần gian nên chỉ nhận được nỗi thất vọng ê chề. Chỉ nơi Chúa Giêsu mới có câu trả lời chính đáng cho mọi khát vọng của chúng ta. Người đã thực hiện tất cả vì yêu thương trong sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Người không chỉ cho ăn bánh vật chất mà còn hiến thân mình làm của ăn nuôi của uống cho loài người được sống đời đời.

Con người được ban cho hai món quà vô giá là sự sống và tình yêu. Sự sống là một huyền nhiệm và tình yêu là điều thiêng liêng cao quý. Tình yêu mang đến cho con người sự sống và sự sống duy trì được là nhờ vào tình yêu. Sự sống và tình yêu đều xuất phát từ Thiên Chúa, hay nói cách khác Thiên Chúa là cội nguồn của sự sống và tình yêu. Thiên Chúa đã biểu lộ tình yêu của Người qua cuộc sáng tạo kỳ diệu để trao ban sự sống cho muôn vật muôn loài. Sự hiện hữu của chúng ta trên cõi đời này là bằng chứng hùng hồn nhất về tình yêunhiệm mầu của Thiên Chúa.

Không có tình thương nào cao quý hơn tình thương của người đã hy sinh mạng sống vì người mình yêu, một tình yêu được ký kết bằng máu và mạng sống. Lời khẳng định ấy mở ra cho loài người tia hy vọng sau những tháng ngày đi hoang. Tình yêu có một mãnh lực kỳ diệu không chịu khuất phục trướcmột thế lực nào.

Thực tế trong cuộc sống, ta thấy biết bao lần loài người đã phản bội, lãng quên lời giao ước để rồi chuốc lấy những đổ vỡ và đắng cay, chuốc lấy những ly tan và chết chóc. Tình thương và ơn tha thứ của Thiên Chúa đã xóa nhòa tất cả, cho chúng ta tận hưởng hạnh phúc đích thực. Nơi Đức Giêsu, hạnh phúc vượt lên các giá trị trần gian, vượt qua những bãi bờ thác ghềnh danh vọng và quyền lực. Hạnh phúc đó được ấp ủ và dưỡng nuôi trong hạnh phúc lớn lao của người Thiên Chúa Cha - Đấng giàu lòng thương xót. Hạnh phúc ấy được kết tinh trong Người Con duy nhất, trở thành hy tế sống động dâng lên Thiên Chúa Cha.

Nếu không có tấm lòng yêu thương, thì chẳng những chúng ta không thể có sáng kiến trong việc cứu giúp người khác, mà còn biện hộ cho khả năng giới hạn của mình và đình hoãn việc trợ giúp. Những lúc ấy, Bí tích Thánh Thể chúng ta đón nhận mỗi ngày trở thành vô hiệu: thay vì là nguồn lương thực không bao giờ cạn thúc đẩy chúng ta quảng đại hiến tặng người khác, nó trở thành gia sản độc quyền và cằn cỗi của riêng chúng ta.

Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương đám đông dân chúng, dưới ánh sáng của Lời Chúa, chúng ta cũng được mời gọi “cảm thương” trước nhu cầu của tha nhân. Xung quanh chúng ta còn biết bao người đang chịu cảnh thiếu thốn về của ăn vật chất, thiếu công bằng bác ái. Ước gì chúng ta biết trao cho nhau một cử chỉ yêu thương, một ánh mắt thân thiện, một câu nói cảm thông thể hiện tinh thần Phúc Âm, cho tình thương Chúa thẫm đẫm mọi sinh hoạt của đời sống chúng ta.


Huệ Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét