Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

CHÚA NHẬT PHỤC SINH 01.04.2018



Lễ Phục Sinh
BÀI ĐỌC I:  Cv 10, 34a. 37-43
"Chúng tôi đã ăn uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống lại".
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, Phêrô lên tiếng nói rằng: "Như anh em biết điều đã xảy ra trong toàn cõi Giuđêa, khởi đầu từ Galilêa, sau khi Gioan rao giảng phép rửa: ấy là Chúa Giêsu thành Nadarét. Thiên Chúa đã dùng Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu cho Người. Người đi khắp nơi, ban bố ơn lành và chữa mọi người bị quỷ ám, bởi vì Thiên Chúa ở cùng Người. Và chúng tôi, chúng tôi là chứng nhân tất cả những gì Người đã làm trong nước Do-thái, và tại Giêrusalem, Người là Đấng người ta đã giết treo Người trên thập giá. Nhưng ngày thứ ba, Thiên Chúa đã cho Người sống lại và hiện ra không phải với toàn dân, mà là với chúng tôi là nhân chứng Thiên Chúa đã tuyển chọn trước, chính chúng tôi đã ăn uống với Người sau khi Người từ cõi chết sống lại. Và Người đã truyền cho chúng tôi rao giảng cho toàn dân và làm chứng rằng chính Người đã được Thiên Chúa tôn làm quan án xét xử kẻ sống và kẻ chết. Mọi tiên tri đều làm chứng về Người rằng: Tất cả những ai tin vào Người, thì nhờ danh Người mà được tha tội".    Đó là lời Chúa.
BÀI ĐỌC II:   Cl 3, 1-4
"Anh em hãy tìm những sự trên trời, nơi Đức Kitô ngự".
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh em thân mến, nếu anh em đã sống lại với Đức Kitô, anh em hãy tìm những sự trên trời, nơi Đức Kitô ngự bên hữu Thiên Chúa. Anh em hãy nghĩ đến những sự trên trời, chứ đừng nghĩ đến những sự dưới đất. Vì anh em đã chết, và sự sống anh em được ẩn giấu với Đức Kitô trong Thiên Chúa. Khi Đức Kitô là sự sống anh em xuất hiện, bấy giờ anh em sẽ xuất hiện với Người trong vinh quang.  Đó là lời Chúa.
Hoặc đọc:  1 Cr 5, 6b-8
"Anh em hãy tìm những sự trên trời, nơi Đức Kitô ngự".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, anh em không biết sao?: chỉ một tí men là đã đủ làm dậy men cả khối bột! Anh em hãy tẩy trừ men cũ để nên bột mới; anh em là bánh không men. Vì Chiên Vượt Qua của ta, là Đức Kitô, đã chịu sát tế. Cho nên ta hãy mừng lễ, đừng với men cũ, và men gian tà, ác độc, nhưng là với Bánh không men của lòng tinh tuyền và chân thật.  Đó là lời Chúa.
  PHÚC ÂM:  Ga 20, 1-9
"Người phải sống lại từ cõi chết".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Ngày đầu tuần, Maria Mađalêna đi ra mồ từ sáng sớm khi trời còn tối và bà thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mồ, bà liền chạy về tìm Simon-Phêrô và người môn đệ kia được Chúa Giêsu yêu mến, bà nói với các ông rằng: "Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và chúng tôi không biết người ta đã để Thầy ở đâu". Phêrô và môn đệ kia ra đi đến mồ. Cả hai cùng chạy, nhưng môn đệ kia chạy nhanh hơn Phêrô, và đến mồ trước. Ông cúi mình xuống thấy những khăn liệm để đó, nhưng ông không vào trong. Vậy Simon-Phêrô theo sau cũng tới nơi, ông vào trong mồ và thấy những dây băng nhỏ để đó, và khăn liệm che đầu Người trước đây, khăn này không để lẫn với dây băng, nhưng cuộn lại để riêng một chỗ. Bấy giờ môn đệ kia mới vào, dù ông đã tới mồ trước. Ông thấy và ông tin, vì chưng các ông còn chưa hiểu rằng, theo Kinh Thánh, thì Người phải sống lại từ cõi chết.
                                                                                       Đó là lời Chúa.

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Thứ bảy tuần thánh ngày 31.03.2018

Tin mừng Ga 19: 38- 47: Diễn tiến của cử hành phụng vụ hôm nay giúp chúng ta luôn có cái nhìn lạc quan và tràn đầy hy vọng, nhất là khi chúng ta đối diện với những thử thách, sống gió của cuộc đời...
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan (Ga 19: 38- 47)

Ông Giô-xếp, người A-ri-ma-thê, xin ông Phi-la-tô cho phép hạ thi hài Đức Giê-su xuống. Ông Giô-xếp này là một môn đệ theo Đức Giê-su, nhưng cách kín đáo, vì sợ người Do-thái. Ông Phi-la-tô chấp thuận. Vậy, ông Giô-xếp đến hạ thi hài Người xuống.39 Ông Ni-cô-đê-mô cũng đến. Ông này trước kia đã tới gặp Đức Giê-su ban đêm. Ông mang theo chừng một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương.40 Các ông lãnh thi hài Đức Giê-su, lấy băng vải tẩm thuốc thơm mà quấn, theo tục lệ chôn cất của người Do-thái.41 Nơi Đức Giê-su bị đóng đinh có một thửa vườn, và trong vườn, có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất ai.42 Vì hôm ấy là ngày áp lễ của người Do-thái, mà ngôi mộ lại gần bên, nên các ông mai táng Đức Giê-su ở đó.

Suy niệm

Phụng vụ của Kitô giáo hôm nay mang một bầu khí tĩnh mịch và trầm lắng. Hôm nay chúng ta suy ngắm về cuộc Thương khó, về cái chết của Chúa Giêsu. Quả thật, Người đã chết thật sự và đã được mai táng trong ngôi mộ đá. Sự kiện các người phụ nữ, sáng sớm tinh sương ngày thứ nhất trong tuần mang dầu đi ướp xác Chúa Giêsu giúp chúng ta cảm nhận sâu xa hơn về bầu khí u buồn đó. Cũng giống như tâm trạng của những người phụ nữ khi xưa: chúng ta đau buồn khi mất đi một người thân yêu, chúng ta thất vọng khi mất đi phương hướng sống trong cuộc đời, chúng ta lo sợ khi đối diện với quyền lực của tử thần

Thế nhưng, lời Chúa ngày hôm nay mang lại cho chúng ta một “Tin Mừng” trong đại. Chúa Giêsu đã sống lại như lời Người đã hứa. Cái chết không có quyền gì đối với Người. Trái lại, Người đã bẻ tan xiềng xích của nó và giải thoát tất cả chúng ta là những người tin khỏi sự thống trị của tử thần. Hình ảnh ngôi mộ trống là dấu chỉ cho thấy cuộc sống của chúng ta sẽ không bị sự chết giam cầm, nhưng sẽ được giải thoát và biến đổi nhờ sự phục sinh của Đức Kitô.

Diễn tiến của cử hành phụng vụ hôm nay giúp chúng ta luôn có cái nhìn lạc quan và tràn đầy hy vọng, nhất là khi chúng ta đối diện với những thử thách, sống gió của cuộc đời. Vì nếu chúng ta xác tín rằng, nhờ Đức Giêsu Kitô, sự chết không có quyền chi trên chúng ta, nhất định chúng ta sẽ sống trọn vẹn từng ngày sống của mình trong bình an, hạnh phúc và can đảm đối diện với tất cả mọi chống phá của kẻ thù.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chết để đánh bại quyền lực tử thần và đã sống lại để cho chúng con được sống trong tự do và bình an. Xin gia tăng niềm tin để chúng con luôn xác tín vào quyền năng sự phục sinh của Chúa và tràn đầy hy vọng mai này được diện kiến thánh nhan vinh quang của Chúa. Amen.

GKGĐ Giáo Phận Phú Cường

Thứ sáu tuần tánh ngày 30.03.2018




Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Gio-an (Ga 18: 1-19)
1 Sau khi nói những lời đó, Đức Giê-su đi ra cùng với các môn đệ, sang bên kia suối Kít-rôn. Ở đó, có một thửa vườn, Người cùng với các môn đệ đi vào.2 Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng biết nơi này, vì Người thường tụ họp ở đó với các môn đệ.3 Vậy, Giu-đa tới đó, dẫn một toán quân cùng đám thuộc hạ của các thượng tế và nhóm Pha-ri-sêu; họ mang theo đèn đuốc và khí giới.4 Đức Giê-su biết mọi việc sắp xảy đến cho mình, nên tiến ra và hỏi: "Các anh tìm ai? "5 Họ đáp: "Tìm Giê-su Na-da-rét." Người nói: "Chính tôi đây." Giu-đa, kẻ nộp Người, cũng đứng chung với họ.6Khi Người vừa nói: "Chính tôi đây", thì họ lùi lại và ngã xuống đất.7 Người lại hỏi một lần nữa: "Các anh tìm ai? " Họ đáp: "Tìm Giê-su Na-da-rét."8 Đức Giê-su nói: "Tôi đã bảo các anh là chính tôi đây. Vậy, nếu các anh tìm bắt tôi, thì hãy để cho những người này đi."9 Thế là ứng nghiệm lời Đức Giê-su đã nói: "Những người Cha đã ban cho con, con không để mất một ai."10 Ông Si-môn Phê-rô có sẵn một thanh gươm, bèn tuốt ra, nhằm người đầy tớ vị thượng tế, mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Man-khô.11 Đức Giê-su nói với ông Phê-rô: "Hãy xỏ gươm vào bao. Chén mà Chúa Cha đã trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống?  12 Bấy giờ toán quân và viên chỉ huy cùng đám thuộc hạ của người Do-thái bắt Đức Giê-su và trói Người lại.13 Trước tiên, họ điệu Đức Giê-su đến ông Kha-nan là nhạc phụ ông Cai-pha. Ông Cai-pha làm thượng tế năm đó.14 Chính ông này đã đề nghị với người Do-thái là nên để một người chết thay cho dân thì hơn.15 Ông Si-môn Phê-rô và một môn đệ khác đi theo Đức Giê-su. Người môn đệ này quen biết vị thượng tế, nên cùng với Đức Giê-su vào sân trong của tư dinh vị thượng tế.16 Còn ông Phê-rô đứng ở phía ngoài, gần cổng. Người môn đệ kia quen biết vị thượng tế ra nói với chị giữ cổng, rồi dẫn ông Phê-rô vào.17 Người tớ gái giữ cổng nói với ông Phê-rô: "Cả bác nữa, bác không thuộc nhóm môn đệ của người ấy sao? " Ông liền đáp: "Đâu phải."18 Vì trời lạnh, các đầy tớ và thuộc hạ đốt than và đứng sưởi ở đó; ông Phê-rô cũng đứng sưởi với họ.19 Vị thượng tế tra hỏi Đức Giê-su về các môn đệ và giáo huấn của Người.

SUY NIỆM

Hôm nay, cùng với toàn thể Hội Thánh chúng ta tưởng niệm cuộc Thương khó của Chúa Giêsu. Tại sao người Công giáo lại cử hành trọng thể sự kiện Chúa Giêsu chịu đau khổ và chịu chết như thế này? Tại sao chúng ta lại suy tôn cây thập giá là hình phạt mà người Do Thái coi là ô nhục, còn người Hy Lạp gọi là điên rồ?

Quả thật, cùng sống lại những giờ phút sau cùng của Chúa Giêsu chúng ta mới cảm nhận được phần nào sự đau khổ tột cùng mà Người phải chịu. Sự đau khổ đó không chỉ là những đau đớn về thể xác khi bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị đóng đinh vào thập giá, v.v. Nỗi thống khổ của Chúa Giêsu còn là sự cô đơn khi bị các môn đệ phản bội, bỏ mặc, là cảm giác bị Chúa Cha bỏ rơi đến nỗi Người phải thốt lên: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27, 46)

Thế nhưng, cũng nơi cuộc Thương khó này, với cái nhìn đức tin chúng ta nhận ra rõ hơn tình yêu Thiên Chúa dành cho loài người qua hy tế thập giá của người Con duy nhất của Ngài. “Mọi sự đã hoàn tất” – đây là lời của Chúa Giêsu minh chứng rằng Người đã hoàn thành sứ vụ mà Chúa Cha giao phó. Nơi thập giá, Chúa Giêsu đã chiến thắng kẻ thù là satan, tội lỗi và sự chết, những thế lực giam hãm nhân loại. Nói cách khác, con đường dẫn chúng ta đến tự do, đến bình an và hạnh phúc đích thực chính là con đường thập giá của Đức Giêsu Kitô.

Tưởng niệm cuộc Thương khó hay suy tôn thập giá của Chúa Giêsu là cơ hội nhắc chúng ta quyết tâm từ bỏ con đường tội lỗi; đồng thời kiên trung bước đi trên con đường khổ giá – là những khó khăn, thử thách trong đời sống xã hội và gia đình – hầu được chia sẻ vinh quang phục sinh và thông phần sự sống vĩnh cửu với Người.

Lạy Chúa Giêsu, nhờ cuộc Thương khó và cái chết trên thập giá, Chúa đã cứu chuộc chúng con và giải thoát chúng con khỏi ách thống trị của tội lỗi và sự chết. Xin cho tất cả chúng con luôn được sống trong bình an và tự do đích thực mà Chúa mang lại. Amen.



GKGĐ Giáo Phận Phú Cường

NHÌN THẬP GIÁ NGẤT CAO GIÊSU CHỊU TREO


Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan (Ga 18: 1-19)

Hôm nay toàn thể Giáo Hội tưởng niệm việc Chúa Giêsu chịu chết. Việc tưởng niệm cái chết của Chúa Giêsu không phải là ôn lại một kỷ niệm trong quá khứ, nhưng để chiêm ngắm việc Người chịu chết, không phải như cái chết của một ông vua, một nhà lãnh tụ của quốc gia, của một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử của loài người. Cái chết Chúa Giêsu là cái chết của Người Con Một, Người Con Duy Nhất của Thiên Chúa.

Thánh Gioan trình bày cho chúng ta một Chúa Giêsu uy nghiêm, là Ngôi Lời Thiên Chúa. Ngay trong những lúc xem ra bi đát nhất, Chúa Giêsu vẫn như một người vượt lên trên mọi diễn biến: Ngài là Thiên Chúa, Ngài có quyền ban mạng sống và có quyền lấy lại.

Nghi thức tưởng niệm cuộc Thương Khó của Đức Giêsu mà chúng ta đang cử hành, đạt tới đỉnh cao, hay nói theo nghi thức phụng vụ, phần long trọng nhất, khi chúng ta thực hiện cử chỉ kính thờ Thánh Giá: cụ thể là chúng ta sẽ quì hoặc cúi mình hôn hình tượng “Đức Giêsu Chịu Đóng Đinh”. Nhưng cử chỉ tôn kính này chỉ tròn đầy khi chúng ta hiểu được trong nội tâm điều gì đã dẫn Đức Giêsu đến cái chết thảm thương trên Thập Giá, và Đức Giêsu để mình bị dẫn đến nơi hành hình với ý hướng nào. Các trình thuật Thương Khó, trong đó có trình thuật theo Tin Mừng theo thánh Gioan vừa được công bố cho chúng ta cách long trọng, được viết ra chính là để giúp chúng ta hiểu Thập Giá Đức Giêsu được dương cao vì những lí do gì và nhằm mục đích gì.

Thánh Gioan trình bày hình ảnh của Chúa Giêsu trong cuộc khổ nạn theo viễn ảnh của Ngài. Ngài nhìn Chúa Giêsu không phải như một con người bị cuốn trôi theo định mệnh mà là Thiên Chúa chủ tể mọi loài và điều khiển mọi diễn biến theo ý Ngài. Ngài không lệ thuộc vào hoàn cảnh mà ngược lại, Ngài điều khiển mọi sự theo chương trình của Chúa Cha mà Ngài gọi là giờ của Ngài.

Thập Giá Đức Kitô được dựng trên đồi cao, và ngày nay Thập Giá cũng được treo hoặc dựng trên cao ở khắp nơi, chính là để mọi người nhìn thấy. Nhưng mọi người có nhìn thấy không? Và nếu có nhìn thấy, thì nhìn thấy những gì? Chúng ta thường vội nhìn ra những điều vô hình (thiên đàng, luyện tội, hỏa ngục…), hay nghĩ đến những tư tưởng cao siêu (bản tính, nhân tính, thiên tính, ngôi hiệp…); hoặc lòng đầy mặc cảm, khi vội nghĩ đến tội của mình, hay mặt đầy nước mắt, vì thương cảm với những đau khổ tinh thần về thể xác Chúa phải chịu.

Ta thấy Thánh Gioan không kể lại những cảnh nhục hình của Chúa Giêsu. Các sách Tin Mừng khác đã nói đủ rồi, Gioan chỉ nhìn ngắm Chúa Giêsu với cái nhìn của một tín hữu nghĩa là với niềm tin, tin rằng Ngài là Tình Yêu đến để mang tình yêu cho con người. Gioan cho thấy giữa mọi nhục nhã, Chúa Giêsu vẫn là con người duy nhất vẫn giữ nét oai nghiêm, vững chắc có thể nói là linh thiêng.

Con người, do hệ quả của tội lỗi, thường ảo tưởng tự cho mình là trung tâm của thế giới. Vì thế, chúng ta thường có khuynh hướng quy về mình, muốn người khác tôn trọng và phục vụ mình. Trong khi đó, Thiên Chúa yêu ta không vì ta tốt lành, đạo đức hay hữu ích cho Người. Người yêu ta cả khi ta trong dáng dấp rách nát của đứa con hoang đàng không một chút đáng yêu. Vì thế, chúng ta được mời gọi bước theo Chúa Giêsu, bằng cách bước ra khỏi quỹ đạo khép kín của mình để đi vào quỹ đạo tình yêu của Chúa, Đấng là trung tâm và động lực của tất cả hoạt động chúng ta

Chỉ có tình yêu mới cảm thông được tình yêu. Chỉ có tình yêu mới có thể nên một với người yêu. Ngài là Tình Yêu nguyên vẹn giúp chúng ta biết yêu thương. Ngài chỉ nói bằng ngôn ngữ của tình yêu. Chúng ta chỉ nghe được tiếng nói của tình yêu khi chúng ta dám yêu như Ngài, “dám chết dần mòn cho người mình yêu” như Ngài. Lúc đó chúng ta mới hiểu được tình yêu trong chiều sâu rộng của nó. Chúng ta thường đứng nhìn, không dám yêu… Chúng ta quá hèn nhát. Nhìn Ngài đau thương, chúng ta mới thấy rằng chúng ta quá hèn nhát. Chúng ta che đậy sự hèn nhát của chúng ta bằng nhiều hình thức đạo đức. Có thể nói, chúng ta chạy trốn tình yêu. Chúng ta sợ mất mát, sợ cho đi.

Hết sức đặc biệt, ngày hôm nay là ngày duy nhất trong Năm Phụng Vụ không có thánh lễ, nhưng Giáo hội vẫn muốn chúng ta ăn lấy Thịt Máu Chúa để biết yêu nhiều hơn. Ăn lấy Ngài đi. Đưa Ngài vào xương thịt chúng ta để Ngài lay động con tim chai đá của chúng ta. Bao lâu chúng ta chưa biết yêu thương thực sự, chúng ta chưa xứng đáng với tình yêu của Ngài.

Và rồi hôm nay chúng ta chiêm ngưỡng Đức Kitô trên thập giá. Chúng ta hãy cầu xin ơn để thực hiện đâu là chiều sâu của tình yêu đối với chúng ta. Và chúng ta hãy tạ ơn vì được yêu mến bằng một tình yêu cao vời mà chúng ta đã không bao giờ xứng đáng.. mà chúng sẽ không bao giờ xứng đáng.



Huệ Minh


TƯỞNG NIỆM CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA
BÀI ĐỌC I: Is 52, 13-53, 12
"Người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta".
(Bài ca thứ tư của người Tôi Tớ Chúa)
Trích sách Tiên tri Isaia.
Này tôi tớ Ta sẽ được cao minh, sẽ vinh thăng tấn phát, cao cả tuyệt vời. Cũng như nhiều người đã kinh ngạc, vì thấy người tàn tạ mất hết vẻ người, dung nhan người cũng không còn nữa, cũng thế, muôn dân sẽ sửng sốt, các vua không còn biết nói chi trước mặt người. Vì họ sẽ thấy việc chưa ai kể cho mình, sẽ biết điều mình chưa hề được nghe.
Ai mà tin được điều chúng ta nghe? Và Chúa đã tỏ ra sức mạnh cho ai? Người sẽ lớn lên trước mặt Ngài như một chồi non, như một rễ cây, tự đất khô khan. Người chẳng còn hình dáng, cũng chẳng còn sắc đẹp để chúng ta nhìn ngắm, không còn vẻ bên ngoài, để chúng ta yêu thích; bị người đời khinh dể như kẻ thấp hèn nhất, như kẻ đớn đau nhất, như kẻ bệnh hoạn, như một người bị che mặt và bị khinh dể, bởi đó, chúng ta không kể chi đến người.
Thật sự, người đã mang lấy sự đau yếu của chúng ta, người đã gánh lấy sự đau khổ của chúng ta. Mà chúng ta lại coi người như kẻ phong cùi, bị Thiên Chúa đánh phạt và làm cho nhuốc hổ. Nhưng người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta, bị tan nát vì sự gian ác chúng ta. Người lãnh lấy hình phạt cho chúng ta được bình an, và bởi thương tích người mà chúng ta được chữa lành. Tất cả chúng ta lang thang như chiên cừu, mỗi người một ngả. Chúa đã chất trên người tội ác của tất cả chúng ta.
Người hiến thân vì người tình nguyện và không mở miệng như con chiên bị đem đi giết, và như chiên non trước mặt người xén lông, người thinh lặng chẳng hé môi. Do cưỡng bách và án lệnh, người đã bị tiêu diệt; ai sẽ còn kể đến dòng dõi người nữa, bởi vì người đã bị khai trừ khỏi đất người sống; vì tội lỗi dân Ta, Ta đánh phạt người. Người ta định đặt mồ người giữa những kẻ gian ác, nhưng khi chết, người được chôn giữa kẻ giàu sang, mặc dầu người đã không làm chi bất chánh, và miệng người không nói lời gian dối. Chúa đã muốn hành hạ người trong đau khổ.
Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội, người sẽ thấy một dòng dõi trường tồn, và nhờ người, ý định Chúa sẽ thành tựu. Nhờ nỗi khổ tâm của người, người sẽ thấy và sẽ được thoả mãn. Nhờ sự thông biết, tôi tớ công chính của Ta sẽ công chính hoá nhiều người, sẽ gánh lấy những tội ác của họ. Bởi đó, Ta trao phó nhiều dân cho người, người sẽ chia chiến lợi phẩm với người hùng mạnh. Bởi vì người đã hiến thân chịu chết và đã bị liệt vào hàng phạm nhân, người đã mang lấy tội của nhiều người, và đã cầu bầu cho các phạm nhân. Đó là lời Chúa.
BÀI ĐỌC II: Dt 4, 14-16; 5, 7-9
"Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời".
Trích thư gởi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, chúng ta có một thượng tế cao cả đã đi qua các tầng trời, là Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, nên chúng ta hãy giữ vững việc tuyên xưng đức tin của chúng ta. Vì chưng, không phải chúng ta có thượng tế không thể cảm thông sự yếu đuối của chúng ta, trái lại, Người đã từng chịu thử thách bằng mọi cách như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi.
Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Đấng có thể cứu mình khỏi chết, và vì lòng thành kính, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã học vâng phục do những đau khổ Người chịu, và khi hoàn tất, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người. Đó là lời Chúa.
                         PHÚC ÂM: Ga 18, 1 - 19, 42
"Sự Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta".
LM: Bài Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo Thánh Gioan.
XV1: Khi ấy, Chúa Giêsu đi với môn đệ sang qua suối Xêrông, ở đó có một khu vườn, Người vào đó cùng với các môn đệ. Giuđa, tên phản bội, đã biết rõ nơi đó, vì Chúa Giêsu thường đến đấy với các môn đệ. Nên Giuđa dẫn tới một toán quân cùng với vệ binh do các thượng tế và biệt phái cấp cho, nó đến đấy với đèn đuốc và khí giới. Chúa Giêsu đã biết mọi sự sẽ xảy đến cho Mình, nên Người tiến ra và hỏi chúng:
LM: "Các ngươi tìm ai?"
XV1: Chúng thưa lại:
XV2: "Giêsu Nadarét".
XV1: Chúa Giêsu bảo:
LM: "Ta đây".
XV1: Giuđa là kẻ định nộp Người cũng đứng đó với bọn chúng. Nhưng khi Người vừa nói "Ta đây", bọn chúng giật lùi lại và ngã xuống đất. Người lại hỏi chúng:
LM: "Các ngươi tìm ai?"
XV1: Chúng thưa:
XV2: "Giêsu Nadarét".
XV1: Chúa Giêsu đáp lại: 
LM: "Ta đã bảo các ngươi rằng Ta đây! Vậy nếu các ngươi tìm bắt Ta, thì hãy để cho những người này đi".
XV1: Như thế là trọn lời đã nói: Con chẳng để mất người nào trong những kẻ Cha đã trao phó cho Con. Bấy giờ Simon Phêrô có sẵn thanh gươm, liền rút ra đánh tên đầy tớ vị thượng tế, chém đứt tai bên phải. Đầy tớ ấy tên là Mancô. Nhưng Chúa Giêsu bảo Phêrô rằng:
LM: "Hãy xỏ gươm vào bao. Chén Cha Ta đã trao lẽ nào Ta không uống!"
XV1: Bấy giờ, toán quân, trưởng toán và vệ binh của người Do-thái bắt Chúa Giêsu trói lại, và điệu Người đến nhà ông Anna trước, vì ông là nhạc phụ của Caipha đương làm thượng tế năm ấy. Chính Caipha là người đã giúp ý kiến này cho người Do-thái: để một người chết thay cho cả dân thì lợi hơn. Còn Phêrô và môn đệ kia vẫn theo Chúa Giêsu. Môn đệ sau này quen vị thượng tế nên cùng với Chúa Giêsu vào trong sân vị thượng tế, còn Phêrô đứng lại ngoài cửa. Vì thế, môn đệ kia là người quen với vị thượng tế, nên đi ra nói với người giữ cửa và dẫn Phêrô vào. Cô nữ tì gác cửa liền bảo Phêrô:
XV2: "Có phải ông cũng là môn đệ của người đó không?"
XV1: Ông đáp:
XV2: "Tôi không phải đâu".
XV1: Đám thủ hạ và vệ binh có nhóm một đống lửa và đứng đó mà sưởi vì trời lạnh, Phêrô cũng đứng sưởi với họ. Vị thượng tế hỏi Chúa Giêsu về môn đệ và giáo lý của Người. Chúa Giêsu đáp:
LM: "Tôi đã nói công khai trước mặt thiên hạ, Tôi thường giảng dạy tại hội đường và trong đền thờ, nơi mà các người Do-thái thường tụ họp, Tôi không nói chi thầm lén cả. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Ông cứ hỏi những người đã nghe Tôi về những điều Tôi đã giảng dạy. Họ đã quá rõ điều Tôi nói".
XV1: Nghe vậy, một tên vệ binh đứng đó vả mặt Chúa Giêsu mà nói:
XV2: "Anh trả lời vị thượng tế như thế ư".
XV1: Chúa Giêsu đáp:
LM: "Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh điều sai đó; mà nếu Ta nói phải, thì tại sao anh lại đánh Ta?"
XV1: Rồi Anna cho giải Người vẫn bị trói đến cùng vị thượng tế Caipha. Lúc ấy Phêrô đang đứng sưởi. Họ bảo ông:
XV2: "Có phải ông cũng là môn đệ người đó không?"
XV1: Ông chối và nói:
XV2: "Tôi không phải đâu".
XV1: Một tên thủ hạ của vị thượng tế, có họ với người bị Phêrô chém đứt tai, cãi lại rằng:
XV2: "Tôi đã chẳng thấy ông ở trong vườn cùng với người đó sao?"
XV1: Phêrô lại chối nữa, và ngay lúc đó gà liền gáy.
Bấy giờ họ điệu Chúa Giêsu từ nhà Caipha đến pháp đình. Lúc đó tảng sáng và họ không vào pháp đình để khỏi bị nhơ bẩn và để có thể ăn Lễ Vượt Qua. Lúc ấy Philatô ra ngoài để gặp họ và nói:
XV2: "Các ngươi tố cáo người này về điều gì".
XV1: Họ đáp:
XV2: "Nếu hắn không phải là tay gian ác, chúng tôi đã không nộp cho quan".
XV1: Philatô bảo họ:
XV2: "Các ông cứ bắt và xét xử theo luật của các ông".
XV1: Nhưng người Do-thái đáp lại:
XV2: "Chúng tôi chẳng có quyền giết ai cả".
XV1: Thế mới ứng nghiệm lời Chúa Giêsu đã nói trước: Người sẽ phải chết cách nào. Bấy giờ Philatô trở vào pháp đình gọi Chúa Giêsu đến mà hỏi:
XV2: "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?"
XV1: Chúa Giêsu đáp:
LM: "Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói với quan về tôi?"
XV1: Philatô đáp:
XV2: "Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?"
XV1: Chúa Giêsu đáp:
LM: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng nước tôi không thuộc chốn này".
XV1: Philatô hỏi lại:
XV2: "Vậy ông là Vua ư?"
XV1: Chúa Giêsu đáp:
LM: "Quan nói đúng: Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì nghe tiếng tôi".
XV1: Philatô bảo Người:
XV2: "Chân lý là cái gì?"
XV1: Nói lời này xong, ông lại ra gặp người Do-thái và bảo họ:
XV2: "Ta không thấy nơi người này có lý do để khép án. Nhưng theo tục lệ các ngươi, ta sẽ phóng thích cho các ngươi một tù nhân vào dịp Lễ Vượt Qua. Vậy các ngươi có muốn ta phóng thích Vua Do-thái cho các ngươi chăng?"
XV1: Họ liền la lên:
XV2: "Không phải tên đó, nhưng là Baraba".
XV1: Baraba là một tên cướp. Bấy giờ Philatô truyền đem Chúa Giêsu đi mà đánh đòn Người. Binh sĩ kết một triều thiên bằng gai nhọn đội lên đầu Người, và chúng mặc cho Người một áo đỏ. Rồi chúng đến gần Người và nói:
XV2: "Tâu Vua Do-thái!"
XV1: Và vả mặt Người. Philatô lại ra ngoài và nói:
XV2: "Đây ta cho dẫn người ấy ra ngoài cho các ngươi để các ngươi biết rằng ta không thấy nơi người ấy một lý do để kết án".
XV1: Bấy giờ Chúa Giêsu đi ra, đội mão gai và khoác áo đỏ. Philatô bảo họ:
XV2: "Này là Người".
XV1: Vừa thấy Người, các thượng tế và vệ binh liền la to:
XV2: "Đóng đinh nó vào thập giá! Đóng đinh nó vào thập giá!"
XV1: Philatô bảo họ:
XV2: "Đấy các ngươi cứ bắt và đóng đinh ông vào thập giá, phần ta, ta không thấy lý do nào kết tội ông".
XV1: Người Do-thái đáp lại:
XV2: "Chúng tôi đã có luật, và theo luật đó nó phải chết, vì nó tự xưng là Con Thiên Chúa".
XV1: Nghe lời đó Philatô càng hoảng sợ hơn. Ông trở vào pháp đình và nói với Chúa Giêsu:
XV2: "Ông ở đâu đến?"
XV1: Nhưng Chúa Giêsu không đáp lại câu nào. Bấy giờ Philatô bảo Người:
XV2: "Ông không nói với ta ư? Ông không biết rằng ta có quyền đóng đinh ông vào thập giá và cũng có quyền tha ông sao?"
XV1: Chúa Giêsu đáp:
LM: "Quan chẳng có quyền gì trên tôi, nếu từ trên không ban xuống cho, vì thế nên kẻ nộp tôi cho quan, mắc tội nặng hơn".
XV1: Từ lúc đó Philatô tìm cách tha Người. Nhưng người Do-thái la lên:
XV2: "Nếu quan tha cho nó, quan không phải là trung thần của Xêsa, vì ai xưng mình là vua, kẻ đó chống lại Xêsa".
XV1: Philatô vừa nghe lời đó, liền cho điệu Chúa Giêsu ra ngoài rồi ông lên ngồi toà xử, nơi gọi là Nền đá, tiếng Do-thái gọi là Gabbatha. Lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu ngày chuẩn bị Lễ Vượt Qua. Philatô bảo dân:
XV2: "Đây là vua các ngươi".
XV1: Nhưng họ càng la to:
XV2: "Giết đi! Giết đi! Đóng đinh nó đi!"
XV1: Philatô nói:
XV2: "Ta đóng đinh vua các ngươi ư?"
XV1: Các thượng tế đáp:
XV2: "Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Xêsa".
XV1: Bấy giờ quan giao Người cho họ đem đóng đinh. Vậy họ điệu Chúa Giêsu đi. Và chính Người vác thập giá đến nơi kia gọi là Núi Sọ, tiếng Do-thái gọi là Golgotha. Ở đó họ đóng đinh Người trên thập giá cùng với hai người khác nữa: mỗi người một bên, còn Chúa Giêsu thì ở giữa. Philatô cũng viết một tấm bảng và sai đóng trên thập giá. Bảng mang những hàng chữ này: "Giêsu, Nadarét, vua dân Do-thái". Nhiều người Do-thái đọc được bảng đó, vì nơi Chúa Giêsu chịu đóng đinh thì gần thành phố, mà bảng viết thì bằng tiếng Do-thái, Hy-lạp và La-tinh. Vì thế các thượng tế đến thưa với Philatô:
XV2: Xin đừng viết "Vua dân Do Thái", nhưng nên viết: "Người này đã nói: 'Ta là vua dân Do-thái'".
XV1: Philatô đáp:
XV2: "Điều ta đã viết là đã viết".
XV1: Khi quân lính đã đóng đinh Chúa Giêsu trên thập giá rồi thì họ lấy áo Người chia làm bốn phần cho mỗi người một phần, còn cái áo dài là áo không có đường khâu, đan liền từ trên xuống dưới. Họ bảo nhau:
XV2: "Chúng ta đừng xé áo này, nhưng hãy rút thăm xem ai được thì lấy".
XV1: Hầu ứng nghiệm lời Kinh Thánh: "Chúng đã chia nhau các áo Ta và đã rút thăm áo dài của Ta". Chính quân lính đã làm điều đó. Đứng gần thập giá Chúa Giêsu, lúc đó có Mẹ Người, cùng với chị Mẹ Người là Maria, vợ ông Clopas và Maria Mađalêna. Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ rằng:
LM: "Hỡi Bà, này là con Bà".
XV1: Rồi Người lại nói với môn đệ:
LM: "Này là Mẹ con".
XV1: Và từ giờ đó môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình. Sau đó, vì biết rằng mọi sự đã hoàn tất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Chúa Giêsu nói: 
LM: "Ta khát!"
XV1: Ở đó có một bình đầy dấm. Họ liền lấy miếng bông biển thấm đầy dấm cắm vào đầu ngành cây hương thảo đưa lên miệng Người. Khi đã nếm dấm rồi, Chúa Giêsu nói:  
LM: "Mọi sự đã hoàn tất".
XV1: Và Người gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng.
LM: (Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)
XV1: Hôm đó là ngày chuẩn bị lễ: để tội nhân khỏi treo trên thập giá trong ngày Sabbat, vì ngày Sabbat là ngày đại lễ, nên người Do-thái xin Philatô cho đánh dập ống chân tội nhân và cho cất xác xuống. Quân lính đến đánh dập ống chân của người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu treo trên thập giá với Người. Nhưng lúc họ đến gần Chúa Giêsu, họ thấy Người đã chết, nên không đánh dập ống chân Người nữa, tuy nhiên một tên lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người; tức thì máu cùng nước chảy ra. Kẻ đã xem thấy thì đã minh chứng, mà lời chứng của người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật để cho các người cũng tin nữa. Những sự việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: "Người ta sẽ không đánh dập một cái xương nào của Người". Lời Kinh Thánh khác rằng: "Họ sẽ nhìn xem Đấng họ đã đâm thâu qua".
Sau đó, Giuse người xứ Arimathia, môn đệ Chúa Giêsu, nhưng thầm kín vì sợ người Do-thái, xin Philatô cho phép cất xác Chúa Giêsu. Philatô cho phép. Và ông đến cất xác Chúa Giêsu. Nicôđêmô cũng đến, ông là người trước kia đã đến gặp Chúa Giêsu ban đêm. Ông đem theo chừng một trăm cân mộc dược trộn lẫn với trầm hương. Họ lấy xác Chúa Giêsu và lấy khăn bọc lại cùng với thuốc thơm theo tục khâm liệm người Do-thái. Ở nơi Chúa chịu đóng đinh có cái vườn và trong vườn có một ngôi mộ mới, chưa chôn cất ai. Vì là ngày chuẩn bị lễ của người Do-thái và ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu trong mộ đó.
LM: Đó là lời Chúa
Ga 18,1-19,52
HÃY YÊU NHƯ GIÊ-SU
Suy niệm: Theo Cicéron, một triết gia Hy lạp, các tử tội, trong giờ sau cùng, thường nguyền rủa kẻ giết mình, chửi kẻ đứng xem và trách móc cả người mẹ đã sinh ra mình vào ngày không may mắn. Hôm ấy, bên cạnh Đức Giê-su, một tên trộm cũng lên tiếng chửi rủa nhiều điều như thế, chửi cả Chúa là người chẳng có oán thù gì với anh ta. Những người đứng gần thánh giá có lẽ đang chờ đợi những lời chửi rủa của Đức Giê-su, chửi những lý hình, những người lên án Chúa, những kẻ kết án Chúa, những người đáng phải mang ơn Chúa nay hùa theo đám đông lên án, và chửi cả những học trò phản Thầy, chối Thầy, bỏ Thầy mà trốn. Nhưng họ phải sững sờ khi thấy lời dạy bảo hãy yêu thương kẻ thù đang diễn ra sống động trong lời tha thứ của Ngài, trong lời bào chữa cho kẻ làm hại mình, trong tâm tình ôm trọn cả nhân loại lỗi lầm đặt vào lòng từ ái của Mẹ Ngài.
Mời Bạn: Cách cư xử của Đức Giê-su đã làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa và cảm hoá được kẻ ăn trộm, viên đại đội trưởng, giúp nhiều người thống hối đấm ngực khi ra về. Bạn được mời gọi tiếp tục làm chứng như thế đó.
Sống Lời Chúa: Bạn dâng một lời nguyện cầu cho những kẻ làm hại bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, nhìn cuộc thương khó Chúa chịu, con hiểu tình yêu còn là chịu để cho người khác đóng đinh. Tình yêu như thế đau đớn lắm! Con hiểu, nhưng con muốn trở nên giống Chúa, chỉ xin Chúa ban ơn sức cho con và đừng để mọi sự quá sức con chịu đựng. Con xin dâng mọi sự con chịu cho trái tim Chúa
                                                                                                          (5 Phút Lời Chúa)

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018

Thứ năm tuần thánh 29.03.2018


Đức Thánh Cha rửa chân cho các tù nhân

Roma. 29.03.2018, chiều thứ năm Tuần Thánh, Đức Thánh Cha đã cử hành lễ tiệc ly tại nhà tù Regina Coeli. Ngài đã quỳ xuống, rửa chân cho 12 tù nhân. Ngài mời gọi các tù nhân hãy thay đổi cái nhìn và Ngài giải thích về ý nghĩa cử chỉ rửa chân.


 
Roma. 29.03.2018, chiều thứ năm Tuần Thánh, Đức Thánh Cha đã cử hành lễ tiệc ly tại nhà tù Regina Coeli. Ngài đã quỳ xuống, rửa chân cho 12 tù nhân. Ngài mời gọi các tù nhân hãy thay đổi cái nhìn và Ngài giải thích về ý nghĩa cử chỉ rửa chân.

Hãy đổi mới cái nhìn

Cần đổi mới cái nhìn. Đó là điều tốt, vì ở tuổi của tôi chẳng hạn, thường bị bệnh đục tinh thể, làm cho người ta không còn thấy rõ thực tại. Đó cũng là điều xảy ra trong tâm hồn: công việc ăn việc làm, những sai lầm và thất vọng che lấp ánh mắt của tâm hồn. Các bạn đừng bao giờ mệt mỏi trong việc đổi mới cái nhìn. Trong từng ngày sống, hãy giải phẫu căn bệnh đục thủy tinh thể của con mắt tâm hồn.

Tha thứ, yêu thương và phục vụ

Tôi là người tội lỗi như anh em nhưng là sứ giả của Chúa Giêsu. Ngày hôm nay, khi tôi cúi mình và rửa chân cho mỗi người trong anh em, anh em hãy nghĩ rằng: ”Chúa Giêsu đã dùng người này, một người tội lỗi, để đến gặp tôi và nói với tôi rằng Ngài yêu thương tôi”. Đây là việc phục vụ của Chúa Giêsu: Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Chúa không bao giờ ngừng tha thứ cho chúng ta.















Tứ Quyết SJ
Nguồn: dongten.net

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

BÀI HỌC YÊU THƯƠNG


Tin Mừng Ga 13: 1-15

Trong khung cảnh ấm cúng của bữa Tiệc Ly, trước khi bước vào cuộc khổ nạn ta thấy Chúa Giêsu đã diễn tả tình yêu khiêm hạ của mình cho các môn đệ yêu quý.

Và rồi hết sức đặc biệt, qua hành vi cúi mình rửa chân cho các Tông Đồ, một lần nữa, Chúa Giêsu đã minh chứng rằng Người đến trần gian không phải để được người ta phục vụ, nhưng đến để phục vụ mọi người. Hành động rửa chân cho các môn đệ còn là bài học sống động mà Chúa Giêsu muốn truyền lại cho những ai muốn đi theo Người. Đó là bài học khiêm tốn phục vụ mọi người trong yêu thương: “Nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau”.

Đức Giêsu đã chỗi dậy ra khỏi bàn ăn. Ở đây nói lên sự vượt qua của Ngài khác nào dân Do Thái khi xưa đi qua biển đỏ. Vượt qua đối với Chúa Giêsu không có nghĩa là trở về cùng Chúa cha nhưng còn có nghĩa trao ban thịt máu, là thí mạng vì đoàn chiên. Chính vì thế, Gioan đã tả lại hành vi của Đức Giêsu: Chúa Giêsu chỗi dậy, cởi áo ra.

Đây là hành vi lột bỏ tất cả, trở thành nô lệ để phục vụ như người nô lệ. Hành vi rửa chân của Chúa Giêsu gợi lại hình ảnh Ngài sẽ hư vô hóa đời Ngài trên thập giá. Việc Ngài cầm chậu quỳ gối rửa chân cho các môn đệ cho thấy sự tự hủy của Ngài như thánh Phaolô đã viết cho tín hữu Philip:”…Người đã lĩnh lấy thân phận tôi đòi”…Chúa Giêsu cũng trở nên nghèo khó để làm cho người khác nên giầu có. 

Việc rửa chân của Chúa Giêsu còn diễn tả”tình yêu cho đến cùng của Chúa Giêsu”. Chúa là Thầy và là Chúa mà đã nêu gương và dậy các môn đệ và chúng ta cũng làm như vậy. Điều đáng lưu ý trong việc rửa chân cho các môn đệ là thái độ của Chúa Giêsu trước Giuđa Iscariốt kẻ phản bội Ngài. Chúa Giêsu đã tỏ ra nhân đạo và tự chủ hết mình trước kẻ phản bội. Ở đây chúng ta nhận ra một điểm sâu xa khác là Ngài hạ mình ngay cả trước kẻ sẽ phản bội Ngài. Cử chỉ này của Đức Giêsu đã tỏ rõ nét Chúa yêu thương môn đệ cho đến cùng.

Hiểu được việc rửa chân của Chúa Giêsu cho các môn đệ chiều nay, chúng ta mới hiểu rõ hơn việc Ngài thiết lập Bí Tích Thánh Thể trong khung cảnh Ngài tự hủy mình.Chúa Giêsu đã chọn khung cảnh lễ vượt qua của người Do Thái để thiết lập Bí Tích Thánh Thể, Bí Tích Tình Yêu.

Trong lễ vượt qua của người Do Thái, người ta ăn bánh không men,rau diếp đắng, nhưng còn sát tế chiên con, lấy máu bôi trên cửa để Chúa không giết các con đầu lòng của người Do Thái, con chiên được người ta nướng mà ăn. Con chiên người Do Thái ăn lễ vượt qua chính là hình bóng của Đức Giêsu chiên vượt qua của chúng ta. Là chiên vượt qua Chúa Giêsu đã trở nên của ăn của uống cho ta và gánh tội cho ta. Ngài đã thực hiện điều đó trong đêm Ngài bị nộp.

Bao lâu ta còn chưa chịu để cho Chúa ‘rửa chân’ cho, bấy lâu ta còn thi hành một thứ bác ái trịch thượng của bậc kẻ cả, phục vụ đấy mà trên thế thượng phong ban phát. Riêng với các linh mục cảm nghiệm này còn phải cụ thể và thường xuyên hơn nữa; chẳng hạn, có bao giờ linh mục ngồi vào tòa giải tội trong tư thế mình còn thấp hèn hơn cả các hối nhân tới xưng tội, hoặc tiến ra cử hành Thánh Lễ mà cảm thấy Chúa đang cúi xuống rửa chân cho mình…, hoặc khi rước mình và máu thánh Chúa mà nghiệm thấy quá bất xứng vì  được Chúa biến thành miếng ăn nuôi sống con người tội lỗi và bất toàn như mình chăng?

Nhiều lần khi cho rước lễ tôi đã tận mắt chứng kiến việc Chúa đi vào các môi miệng, được trao vào các bàn tay mà đôi khi chính bản thân mình còn cảm thấy rờn rợn? Thế đấy, chính vì ‘để Thày rửa chân cho’ thường xuyên bị lãng quên mà bác ái phục vụ rất ít khi thực sự là quên mình, là cúi xuống; Thánh Lễ lúc đó sẽ nặng về tính thờ phượng kính tôn hơn là “Người yêu thương đến cùng”, ‘Alter Christus’ mang nặng nội dung chức thánh địa vị hơn là ‘mục tử tự hiến’, “vào chung phần với Thầy” được cắt nghĩa là vào hưởng vinh quang thiên quốc hơn là tham dự vào tình yêu thập giá tự hủy của Đức Ki-tô, và còn nhiều điều khác nữa…

“Yêu đến cùng”, một mặt muốn diễn tả sự chung thủy của tình yêu – yêu cho đến chết; mặt khác, “yêu đến cùng” còn muốn nói lên tính vượt trội, nghĩa là vượt trên tất cả những gì con người có thể tưởng tượng được để bày tỏ tình yêu. Đức Ki-tô đã yêu thương những kẻ thuộc về Ngài bằng một tình yêu như thế. Để biểu lộ tình yêu cao độ này: Ngài đã cúi xuống rửa chân cho các môn đệ; 

Chúa Giêsu đã nêu gương yêu thương. Đó là yêu thương bằng sự phục vụ trong âm thầm và khiêm tốn. Chúa Giêsu không chỉ dạy ta yêu thương qua việc rửa chân cho các Tông Đồ hôm xưa, mà hôm nay, qua phép Thánh Thể, Chúa Giêsu hiện tại hóa tình yêu của Ngài cho nhân loại. Bằng việc trao ban chính mình, hiến thân trọn vẹn dưới hình bánh rượu, Chúa Giêsu thông ban sự sống thần linh cho chúng ta. Đón rước Mình và Máu Chúa Kitô, mỗi người chúng ta được mời gọi trao ban chính mình cho tha nhân, cúi mình phục vụ anh chị em với lòng mến, cụ thể trong môi trường ta đang sống hằng ngày, là gia đình, giáo xứ, trường học, công xưởng và xã hội.

Mỗi người chúng ta ngày hôm nay cũng được mời gọi bắt chước thái độ “yêu đến cùng” của Chúa, khi biết khiêm tốn phục vụ trong những điều nhỏ bé nhất một cách không tính toán; không quảng đại dấn thân vì Tin Mừng; chấp nhận sống cảnh âm thầm, vô danh. Chúng ta cũng được mời gọi để sẵn sàng chấp nhận phần thiệt thòi để người khác được nhiều phần lợi hơn.

Bài học ‘rửa chân’ thật mấu chốt và quan trọng biết bao! Thế nhưng thật đáng tiếc nó thường bị coi (kể cả bởi các chủ tế cử hành) chỉ như một biểu tượng cá biệt hơn là diễn tả hoàn hảo một mạc khải về tình yêu trao hiến phục vụ đích thực. Tệ hơn nữa nó còn bị thu hẹp thành một nghi thức phụng vụ được cử hành trong Thánh Lễ ngày Thứ Năm Tuần Thánh… và sau đó là kết thúc luôn, không còn được thực thi cách cụ thể trong cuộc sống đức tin của cuộc sống thường ngày.
 
Huệ Minh

TƯỞNG NIỆM BỮA TIỆC LY CỦA CHÚA

BÀI ĐỌC I: Xh 12, 1-8. 11-14
Trích sách Xuất Hành.
Trong những ngày ấy, Chúa phán cùng Môsê và Aaron ở đất Ai-cập rằng: Tháng này các ngươi phải kể là tháng đầu năm, tháng thứ nhất. Hãy nói với toàn thể cộng đồng con cái Israel rằng: "Mùng mười tháng này, ai nấy phải bắt một chiên con, mỗi gia đình, mỗi nhà một con. Nếu nhà ít người, không ăn hết một con chiên, thì phải mời người láng giềng đến nhà cho đủ số người để ăn một con chiên. Chiên đó không được có tật gì, phải là chiên đực, được một năm. Có bắt dê con cũng phải làm như thế. Vậy phải để dành cho đến ngày mười bốn tháng này, rồi vào lúc chập tối, toàn thể cộng đồng con cái Israel sẽ giết nó, lấy máu bôi lên khung cửa những nhà có ăn thịt chiên. Đêm ấy sẽ ăn thịt nướng với bánh không men và rau đắng. Phải ăn như thế này: Phải thắt lưng, chân đi dép, tay cầm gậy và ăn vội vã: vì đó là ngày Vượt Qua của Chúa. Đêm ấy Ta sẽ đi qua xứ Ai-cập, sẽ giết các con đầu lòng trong xứ Ai-cập, từ loài người cho đến súc vật, và Ta sẽ trừng phạt chư thần xứ Ai-cập: vì Ta là Chúa. Máu bôi trên nhà các ngươi ở, sẽ là dấu hiệu; và khi thấy máu, Ta sẽ đi qua mà tha cho các ngươi, và các ngươi sẽ không bị tai ương tác hại khi Ta giáng hoạ trên xứ Ai-cập. Các ngươi hãy ghi nhớ ngày ấy, làm lễ tưởng niệm, và phải mừng ngày đó trọng thể kính Thiên Chúa. Các ngươi sẽ lập lễ này để mừng vĩnh viễn muôn đời". Đó là lời Chúa.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, phần tôi, tôi đã lãnh nhận nơi Chúa điều mà tôi đã truyền lại cho anh em, là Chúa Giêsu trong đêm bị nộp, Người cầm lấy bánh và tạ ơn, bẻ ra và phán: "Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta, sẽ bị nộp vì các con: Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta. Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy chén, và phán: "Chén này là Tân ước trong Máu Ta; mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta". Vì mỗi khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến". Đó là lời Chúa.
PHÚC ÂM: Ga 13, 1-15
"Ngài yêu thương họ đến cùng".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Trước ngày Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu biết đã đến giờ Mình phải bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha, Người vốn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì đã yêu thương họ đến cùng. Sau bữa ăn tối, ma quỷ gieo vào lòng Giuđa Iscariô, con Simon, ý định nộp Người. Người biết rằng Chúa Cha đã trao phó mọi sự trong tay mình, và vì Người bởi Thiên Chúa mà đến và sẽ trở về cùng Thiên Chúa. Người chỗi dậy, cởi áo, lấy khăn thắt lưng, rồi đổ nước vào chậu; Người liền rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau. Vậy Người đến chỗ Simon Phêrô, ông này thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy định rửa chân cho con ư?" Chúa Giêsu đáp: "Việc Thầy làm bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau sẽ hiểu". Phêrô thưa lại: "Không đời nào Thầy sẽ rửa chân cho con". Chúa Giêsu bảo: "Nếu Thầy không rửa chân cho con, con sẽ không được dự phần với Thầy". Phêrô liền thưa: "Vậy xin Thầy hãy rửa không những chân con, mà cả tay và đầu nữa". Chúa Giêsu nói: "Kẻ mới tắm rồi chỉ cần rửa chân, vì cả mình đã sạch. Tuy các con đã sạch, nhưng không phải hết thảy đâu". Vì Người biết ai sẽ nộp Người nên mới nói: "Không phải tất cả các con đều sạch đâu".
Sau khi đã rửa chân cho các ông, Người mặc áo lại, và khi đã trở về chỗ cũ, Người nói: "Các con có hiểu biết việc Thầy vừa làm cho các con chăng? Các con gọi Ta là Thầy và là Chúa thì phải lắm, vì đúng thật Thầy như vậy. Vậy nếu Ta là Chúa và là Thầy mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho nhau. Vì Thầy đã làm gương cho các con để các con cũng bắt chước mà làm như Thầy đã làm cho các con". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
Suy niệm: Khi nói về Nước Trời, Chúa Giê-su hay dùng hình ảnh một bữa tiệc để diễn tả niềm vui của những người được dự tiệc. Hôm nay Ngài đã dùng chính bữa tiệc cuối cùng của đời mình trên trần gian để diễn tả cho các môn đệ biết thế nào là một tình yêu thương phục vụ và hiệp thông. Của lễ trong bữa Tiệc Ly, bữa tiệc Thánh Thể, không còn là bánh-rượu của trần gian nữa, mà là chính con người của Ngài. Đó là bằng chứng cụ thể, rõ rệt nhất của tình yêu dâng hiến, và ai muốn làm đồ đệ của thầy Giê-su thì phải học thuộc bài học tình yêu ấy. Suốt dọc dài lịch sử của Giáo Hội, khởi đi từ bữa Tiệc Thánh ấy cho đến hôm nay, trên bàn thờ mỗi ngày, tiệc hiệp thông vẫn được Hội Thánh cử hành, trở nên nguồn sống cho toàn thể Hội Thánh.
Mời Bạn: “… Ta hãy xin cho được năng tham dự Thánh lễ và rước Mình Máu Ngài” (gẫm thứ năm Năm Sự Sáng). Hằng tuần hay thậm chí hằng ngày, ta  vẫn cố gắng dự lễ và hiệp lễ. Nhưng xem ra chúng ta chỉ coi đó như một thói quen, mà quên rằng đang đón nhận sức sống vô giá của Thiên Chúa, cũng như mình được mời gọi thể hiện sự sống ấy trong đời sống qua hành động của yêu thương và phục vụ “như Thầy đã yêu thương anh em.”
Sống Lời Chúa: Tập làm những hy sinh nho nhỏ mỗi ngày để cầu nguyện cho những kẻ tội lỗi được giao hòa cùng Chúa và Hội Thánh.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã cho con sự sống quý giá của Chúa, xin cho con cũng biết sẵn sàng cho đi những gì cần thiết để mưu ích cho phần rỗi các linh hồn. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)