Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

Thứ tư ngày 10.01.2018


10/01 – Thứ tư tuần 1 Thường Niên

BÀI ĐỌC I: Sm 3, 1-10. 19-20
"Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe".
Bài trích sách Samuel quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, trẻ Samuel phục vụ trước mặt Hêli. Thời ấy, ít khi Chúa phán và hiện ra. Ngày nọ, Hêli đang nằm tại chỗ mình, mắt ông đã loà và không còn thấy được: Đèn chầu chưa tắt, Samuel ngủ trong đền thờ Chúa, nơi đặt hòm bia Thiên Chúa. Chúa đã gọi Samuel; cậu trả lời: "Này con đây", rồi chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con". Hêli trả lời: "Ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi". Samuel đi ngủ lại. Nhưng Chúa gọi Samuel lần nữa, và Samuel chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con". Hêli trả lời: "Này con, ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi". Samuel chưa nhận ra Chúa, và lời Chúa chưa mạc khải cho cậu. Chúa lại gọi Samuel lần thứ ba. Cậu chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con". Hêli biết Chúa đã gọi Samuel, nên nói với Samuel: "Hãy đi ngủ, và nếu Người còn gọi con, thì con nói rằng: "Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe". Samuel trở về chỗ mình và ngủ lại. Chúa đến gần và gọi Samuel như những lần trước: "Samuel! Samuel!" Và Samuel thưa: "Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe". Phần Samuel ngày càng lớn lên. Chúa hằng ở cùng cậu, và cậu không để rơi mất lời nào của Chúa. Toàn dân Israel, từ Đan tới Bersabê, đều nhận biết Samuel là tiên tri trung thực của Chúa.
Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mc 1, 29-39
"Ngài chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy Chúa Giêsu ra khỏi hội đường. Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các Ngài. Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám; và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người. Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm được Người, các ông nói cùng Người rằng: "Mọi người đều đi tìm Thầy". Nhưng Người đáp: "Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa". Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ....Đó là lời Chúa.

suy niệm:
Chúa Giêsu đi vào giữa lòng biển khổ của nhân loại. Người chữa lành bệnh nhân, xua trừ ma quỷ, dù ngày đã xế chiều, mặt trời đã lặn xuống. Sứ mệnh cứu độ của Chúa Giêsu là giải thoát con người khỏi mọi đau khổ. Bên cạnh đó, ngài còn giải thoát con người khỏi tội lỗi, để nối lại mối quan hệ mật thiết với Thiên Chúa.

Vì thế, mặc dù sau một ngày bận bịu, mệt mỏi, ngay từ sáng sớm, Ngài đã thức dậy, đi vào nơi thanh vắng để cầu nguyện. Ngài kết hiệp trọn vẹn với Chúa Cha trong khi vẫn sống hết mình cho con người. Lẽ sống của Chúa Giêsu là kết hiệp với Chúa Cha và thực thi ý định của Ngài.

Cũng như ở Caphácnaum, Chúa Giêsu đã tiếp nối lời giảng dạy uy quyền bằng việc trừ quỷ, Người tiếp tục nối tiếp lời loan báo bằng việc dùng uy quyền trục xuất các sức mạnh đang đối kháng lại Thiên Chúa và hành hạ loài người. Lời nói của Người được chứng thực bằng việc làm của Người.

Chúa Giêsu hiện thân như một vị “bác sĩ”, nhưng vị “bác sĩ” này rất khác người, chữa bệnh không cần thuốc men nhưng bằng uy quyền của Thiên Chúa, Người làm việc không biết mệt mỏi, liên tục chữa lành các loại bệnh cho nhiều bệnh nhân, bệnh nhẹ cảm sốt như bà nhạc gia Simon đến những bệnh nhân nặng do bị quỷ ám. Ơn Cứu Độ của Chúa không chỉ cứu độ về phần tâm linh, nhưng Chúa còn chữa bệnh nơi thể xác hữu hình để bệnh nhân lấy lại sức khỏe tiếp tục cuộc sống đời thường, Chúa nhìn thấy họ đau đớn khổ sở về thân xác Ngài động lòng thương, cảm thông và đã đem sự an lành cho họ về mặt thể xác.  

Tại nhà Simôn, Chúa Giêsu đã chữa mẹ vợ ông khỏi sốt cao. Như thế, Người cho thấy Người làm Chúa tể trên một thứ tai họa khác của loài người, đó là bệnh tật. Nhưng trong nhãn quan của Tin Mừng Máccô, bệnh tật cũng là do ma quỷ, nên chữa lành bệnh tật cũng là chiến thắng trên ma quỷ.

Mặc dù bận rộn với rất nhiều công việc trong ngày, Chúa Giêsu vẫn không quên cầu nguyện. Nhưng đây không phải là lần duy nhất, Tin Mừng còn cho thấy rất nhiều lần Chúa Giêsu cầu nguyện với Chúa Cha, và chính Ngài đã dạy các Tông đồ cầu nguyện bằng Kinh Lạy Cha. Ngài lấy hình ảnh cây nho và cành nho để nói lên tầm quan trọng của cầu nguyện: "Thầy là cây nho, các con là cành nho; ai lưu lại trong Thầy và Thầy trong người ấy, thì người ấy sẽ sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì".

Ở đây, chúng ta ghi nhận là lần đầu tiên Chúa Giêsu chữa lành bệnh tật là cho một phụ nữ, trong khung cảnh đơn sơ và thân tình của một ngôi nhà và của mộtgia đình. Bằng chứng cho thấy bà này đã thực sự được lành bệnh là bà đã ân cần chu đáo phục vụ các khách quý. Cũng như  Đức Kitô đã đỡ bà mẹ vợ Simôn trỗi dậy khi mà bà đang bị cơn sốt bắt nằm bất động như một người đã chết, Người cũng nâng chúng ta dậy, cho chúng ta sống lại, để chúng ta có thể phục vụ Người.

Một buổi sáng sau khi cầu nguyện và đọc sách thành, Chúa Giêsu đã thực hiện công việc bác ái đối với người thân của môn đệ mình. Còn ở câu 32 miêu tả cảnh chiều tối, lúc mặt trời đã lặn; thì Chúa Giêsu đã làm gì ? Chúng ta nghe tiếp “người ta đem mọi kẻ ốm đau, bị quỷ ám đến cho Người”. Chỉ vỏn vẹn trong một câu mà thánh sử đã khẳng định cho chúng ta về cuộc chiến thắng của Chúa Giêsu trên quyền lực ác thần, bệnh của thể xác và bệnh trong tâm hồn.

Đây là tính cách Mêsia của Người. Người đến để giải phóng con người khỏi gông cùm của tội lỗi hay trói buộc của ma quỷ. Ngài đến để con người được tự do, tự do đi vào đường lối của Thiên Chúa và thực thi ý Chúa. Sau khi trừ quỷ, Chúa Giêsu không cho chúng nói về danh phận của mình (x. c.34).

Vì sao thế? Có lẽ vì thời đó, người Do Thái quan niệm về Đấng Mêsia theo lẽ trần tục là : Đấng Mêsia sẽ giải phóng họ khỏi ách độ hộ của đế quốc Roma. Ý nghĩa này mang tính chính trị, trần gian khác xa với chương trình cứu độ của Thiên Chúa đã hoạch định về sứ vụ của Đấng Mêsia - Con Thiên Chúa. Chúa Giêsu không muốn họ hiểu sai về ý nghĩa và mục đích của Thiên Chúa Cha, nên Người đã cấm đoán quỷ tiết lộ cho dân chúng biết xuất xứ của Người.

Câu 35 là một câu chuẩn mực cho đời sống tông đồ của chúng ta. Sau mỗi lần làm phép lạ hoặc chữa lành.... “Người đều lui vào nơi thanh vắng để cầu nguyện”. Đây là tâm điểm và là đỉnh cao trong đời sống hoạt đọng công khai của Chúa Giêsu. Ngài luôn nối kết với Cha trong công việc, lời nói, đến nỗi Ngài nói : “Ta và Cha Ta là một” (Ga 10 ,30). Ngài không đi tìm vinh quang cho mình nhưng luôn “làm cho danh Cha rạng sáng”. Ngài không để mình bị chìm khuất trong lời ca tụng của trần gian, nhưng luôn tìm ý Cha để thực hiện “ lương thực của Ta là làm theo ý Cha Ta”.

Và điều này đã được chứng minh trong các câu 36,37,38: “Các môn đệ đi tìm Chúa, họ thưa : Mọi người đang tìm Thầy”. Họ tìm vì họ muốn có một vị vua làm phép lạ để đời họ được sung sướng theo kiểu trần thế, vật chất. Họ tìm một vị vua sẽ làm thỏa mãn các nhu cầu của họ. Nhưng Chúa Giêsu đã trả lời : Hãy đi đến nơi khác.... vì Thầy đến để làm việc đó”. Một sự dứt khoát, cắt đứt mọi dây dưa vinh quang trần thế, mà chỉ chuyên chăm vào sứ vụ được trao, thực hiện chương trình cứu độ của Chúa Cha mà thôi.

Chúa Giêsu đã đánh thức và củng cố lòng tin tưởng của dân chúng, không lạ gì khi chúng ta thấy họ muốn giữ Người lại và như thế chắc chắn là luôn luôn có sự trợ giúp của Người. Nhưng Đức Giêsu tránh khỏi tay họ: từ sáng sớm, Người đã vào nơi hoang vắng để cầu nguyện. Và Người không để cho người ta cầm giữ lại. Người biết rằng nhiệm vụ của Người không phải là trợ giúp thường xuyên dân Caphácnaum, nhưng là loan báo trong toàn miền Galilê rằng Triều Đại Thiên Chúa đã gần kề.

Chúa Giêsu đến nơi vắng vẻ cầu nguyện. Suốt ngày bận rộn với con người, Chúa Giêsu phải dành buổi sáng sớm để cầu ngyện. Điều đó cho thấy, đối với Chúa, việc cầu nguyện là quan trọng biết bao. Chúa Giêsu cầu nguyện vì yêu mến, khao khát được kết hiệp với Chúa Cha. Chúa Giêsu cầu nguyện để tìm thánh ý Chúa Cha, tìm sự hướng dẫn sáng suốt cho cuộc đời. Vì thế trước khi bắt tay vào làm việc, Chúa cầu nguyện với Đức Chúa Cha để múc lấy nguồn sức mạnh cho hoạt động truyền giáo.

Người môn đệ muốn dấn thân rao giảng Tin mừng, mở rộng Nước Chúa không thể đi ra ngoài những chỉ dẫn khuôn mẫu của Thày Chí Thánh. Phải biết múc lấy nguồn sức mạnh ở nơi Chúa Cha qua việc cầu nguyện. Coi việc cầu nguyện như cội nguồn của hoạt động, như điểm mấu chốt để đi đến thành công. Chuyên tâm học, đọc, suy gẫm Lời Chúa để có thể thấu hiểu và trình bày cho người khác. Nhất là phải làm chứng cho lời rao giảng bằng chính đời sống yêu thương bác ái. Sự yêu thương kính trọng sẽ đưa con người tới tự do, có thể lam những việc tốt đẹp, góp phần vào việc phục vụ Tin Mừng.


Huệ Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét