“Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy.” (Ga 14,23)
Suy niệm: Một người bạn nói với thánh Phanxicô Assisi rằng, anh
không thể nào yêu mến Thiên Chúa và giữ giới răn của Chúa được. Khi hai người
đang đi thì gặp một người hành khất vừa mù vừa què ngồi bên lề đường. Ngài dừng
lại hỏi người hành khất: “Nếu tôi chữa cho anh thấy được và đi được thì anh
có yêu mến tôi không?”. Người hành khất trả lời: “Dạ thưa, không
những tôi hết lòng yêu mến ngài, mà tôi còn xin dâng hiến cả cuộc đời còn lại
để phục vụ Ngài”. Thánh Phanxicô quay sang nói với người bạn: “Anh
thấy không, người này chỉ thấy được và đi được còn hứa làm như thế, huống hồ là
anh. Anh không những được Chúa dựng nên với tay chân mắt mũi lành lặn, Ngài còn
chịu chết để cứu chuộc anh nữa, mà anh lại không yêu mến và sống theo lời dạy
của Chúa sao?”
Mời Bạn: Khi yêu ai thì người ta đặt trọn niềm tin tưởng nơi người
mình yêu và làm tất cả những điều người mình yêu mong muốn. Những việc làm đó
không còn là gánh nặng nhưng là niềm vui, để biểu lộ tình yêu và làm cho tình
yêu của mình được lớn lên. Thiên Chúa mong muốn con cái mình giữ luật của Ngài
với tâm tình biết ơn và với lòng yêu mến như thế. Vì luật của Chúa trên hết là
Tình Yêu.-Từ trước tới nay bạn đã giữ giới luật của Chúa với tâm tình nào? Miễn
cưỡng hay vì tình yêu với Chúa? Thánh Phao-lô nói: “Yêu mến là chu toàn lề
luật” (Rm 13,16). Lạy Chúa Giê-su, xin cho con luôn biết yêu mến
Lời Chúa dạy và vâng giữ Lời Ngài, vì đó là Lời mang lại sự sống và hạnh phúc
đích thực cho con.
BÀI ĐỌC I: Cv 14, 5-17 (Hl 5-18)Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, tại Icônia có phong trào người dân ngoại và
người Do-thái cùng các thủ lãnh của họ định ngược đãi và ném đá Phaolô và Barnaba.
Biết thế, hai ngài trốn sang các thành thuộc Lycaonia là Lystra, Đerbê và khắp
vùng phụ cận, và rao giảng Tin Mừng ở đó.
Lúc ấy tại Lystra có người bại chân từ lòng mẹ, anh chỉ ngồi và
không hề đi được. Anh nghe Phaolô giảng dạy. Phaolô chăm chú nhìn anh, thấy anh
có lòng tin để được cứu chữa, nên nói lớn tiếng rằng: "Hãy chỗi dậy và
đứng thẳng chân lên". Anh liền nhảy lên và bước đi. Dân chúng thấy việc
Phaolô làm, thì la to bằng tiếng Lycaonia rằng: "Các vị thần mặc lớp người
phàm đã xuống với chúng ta". Họ gọi Barnaba là thần Giupitê và Phaolô là
thần Mercuriô, vì chính ngài giảng. Thầy sãi thần Giupitê ở ngoại thành, mang
bò và vòng hoa đến trước cửa: ông toan hợp cùng dân tế thần.
Nghe tin ấy, các tông đồ Barnaba và Phaolô liền xé áo mình ra, xông
vào đám dân chúng mà la lên rằng: "Hỡi các ngươi, các ngươi làm gì thế?
Chúng tôi cũng là loài hay chết, là người như các ngươi, là những kẻ rao giảng
cho các người bỏ các thần này mà trở về với Thiên Chúa hằng sống, Đấng tạo
thành trời đất, biển cả và mọi vật trong đó. Trong các thế hệ trước đây, Người
đã để mặc cho mọi dân tộc đi theo đường lối riêng mình; dầu vậy, Người không hề
để thiếu sót những dấu chứng về Người, Người ban phát muôn ơn lành, cho mưa từ
trời xuống cho các ngươi và mùa màng hoa trái, cho các ngươi được no lòng phỉ
dạ". Dầu nói thế, các ngài cũng phải vất vả lắm mới ngăn cản được dân
chúng khỏi tế các ngài. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 113B,
1-2. 3-4. 15-16 --- Đáp: Lạy Chúa, không phải cho chúng con,
nhưng xin cho danh Ngài rạng sáng (c. 1).
PHÚC ÂM: Ga 14, 21-26
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Ai nghe các
giới răn Thầy truyền và tuân giữ, người ấy là kẻ yêu mến Thầy, và ai yêu mến
Thầy, sẽ được Cha Thầy yêu mến, và Thầy cũng yêu mến và tỏ mình ra cho người
ấy".
Ông Giuđa, không phải Giuđa Iscariô, thưa Người rằng: "Lạy
Thầy, tại sao Thầy sẽ tỏ mình ra cho chúng con, mà không tỏ cho thế gian?"
Chúa Giêsu trả lời: "Ai yêu mến Thầy, sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu
mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. Kẻ không yêu mến Thầy,
thì không giữ lời Thầy. Lời mà các con nghe, không phải là của Thầy, nhưng là
của Cha, Đấng đã sai Thầy. Thầy đã nói với các con những điều này khi còn ở với
các con. Nhưng Đấng Phù Trợ, là Thánh Thần, mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy,
chính Người sẽ dạy các con mọi điều và sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì
Thầy đã nói với các con". Đó là lời Chúa.
-- Cuộc sống của chúng ta dường như được cấu tạo bằng nhiều vị khác
nhau: đắng cay, chua xót, ngọt bùi... Gia vị là một điều cần thiết cho thức ăn.
Người không thích cay đắng thì sẽ xem trái ớt, hạt tiêu là kẻ thù của khẩu vị.
Người thích cay đắng thì lại tìm ra mùi vị thơm ngon của nó.
Hoa nào
cũng có mật đắng. Nhưng loài ong khéo léo để chỉ hút mật ngọt.
Thiên Chúa
ban cho chúng ta một cuộc sống với muôn màu sắc và hương vị khác nhau. Chúng ta
phải là loài ong đi tìm mật ngọt trong vườn hoa cuộc sống ấy. Nếu chỉ nhìn thấy
mật đắng, chúng ta sẽ bỏ cuộc đầu hàng trong chán nản. Nếu biết biến báo, chúng
ta có thể tìm được mật ngọt và biến những đắng cay chua xót thành mật ngọt và
hương thơm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét